Chương 26: Việc công cùng việc tư (2) Nhưng sinh viên đánh bài cũng không phải việc gì to tát lắm, lão cũng không đào sâu tìm hiểu về vấn đề này.
“Tôi nghe nói, ngày đầu tiên huấn luyện quân sự. Con trai lớp chúng ta suýt nữa xảy ra xung đột với huấn luyện viên?”
Quách Trung Vân hỏi tiếp vấn đề thứ hai.
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó trả lời ngắn gọn: “Mọi thứ ổn rồi.”
“Ừ.”
Quách Trung Vân đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt cằm. Trần Hán Thăng trả lời, có một loại lực lượng khiến người nghe tin tưởng.
Trần Hán Thăng chưa hề hỏi qua Quách Trung Vân sao lại biết chuyện này. Quách Trung Vân làm giáo viên tại Tài Viện đã nhiều năm, có một số việc lão muốn tìm hiểu, chỉ cần hỏi một chút sẽ biết tường tận, nên lừa gạt là điều không cần thiết.
“Đinh đinh đinh.”
Thời điểm, Quách Trung Vân định căn dặn thêm một vài câu nữa, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên. Quách Trung Vân là giảng viên đại học, đã được vào biên chế, mua được điện thoại cũng là chuyện bình thường.
“Hôm nay là thứ 6, nhà trẻ tan học sớm.”
….
“Đêm nay, trường học tổ chức một cuộc họp, anh không thể xin nghỉ được.”
“Anh không thể tìm người hỗ trợ đón được sao, ngày hôm nay bệnh viện có rất nhiều chuyện.”
“Đấy, em nói bao nhiêu lần là mời một bảo mẫu, anh lại lo lắng con mình bị đối xử không tốt.”
Trần Hán Thăng nghe được từ ngữ trong điện thoại, đoán được người gọi đến là vợ Quách Trung Vân. Tóm tắt nội dung là, tối nay, Quách Trung Vân phải tham gia cuộc họp, vợ lão cũng bận việc tại bệnh viện, cả hai đều không thể đi đón con được.
“Vợ thầy gọi điện à?” Trần Hán Thăng hỏi.
Quách Trung Vân cau mày gật đầu.
“Nếu thầy không đi được, để em đi đón con gái của thầy cho?”
Trần Hán Thăng không hề vòng vo, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
Quách Trung Vân ngạc nhiên, ngỡ ngàng nhìn Trần Hán Thăng, sau đó dứt khoát lắc đầu: “Không được, cậu còn phải tham gia huấn luyện quân sự!”
“Em có thể xin huấn luyện viên, cho phép nghỉ.”Trần Hán Thăng trả lời.
“Thôi đừng nói linh tinh nữa, cậu còn chưa quen thuộc đường đi tại Kiến Nghiệp.”
Quách Trung Vân lần nữa từ chối.
“Em có một người thân nhà ở Kiến Nghiệp. Toàn bộ thời gian nghỉ hè, em đều ở đấy, cho nên rất quen thuộc thành phố này.” Trần Hán Thăng bịa một lý do.
Quách Trung Vân vẫn còn chưa đồng ý. Lúc này, vợ lão lại gọi điện tới, hai người cãi nhau một hồi, cuối cùng Quách Trung Vân bực mình cúp luôn điện thoại.
“Để em thử làm chuyện này đi, thầy Quách?”
Trần Hán Thăng nhẫn nại nói.
Lão Quách nghiêm túc nhìn Trần Hán Thăng, rồi hỏi một câu: “Cậu biết nhà trẻ Cổ Lâu nằm ở đâu không?”
Trần Hán Thăng thu lại bộ dạng cà lơ phất phơ của mình thường ngày, nghiêm túc hỏi lại: “Có mấy nhà trẻ Cổ Lâu. Không biết con gái của thầy học ở nhà trẻ Cổ Lâu thuộc đường Mân Giang, Ly Giang, hay Yến Tây Kinh?”
“Nó nằm ở đường Yến Tây Kinh.”
Lão Quách nghe được địa điểm mấy chi nhánh của nhà trẻ Cổ Lâu, trong tin tưởng hơn một chút, điều này rõ ràng Trần Hán Thăng rất quen thuộc những con đường này.
Trần Hán Thăng lục lại trí nhớ của mình một chút, rồi tiếp tục trả lời: “Từ trường học, bắt xe bus số 737, sau đó đổi sang xe bus 33 là có thể đến. Nhà trẻ Cổ Lâu nằm gần một chuỗi cửa hàng bán tiết vịt*, đối diện là một khách sạn 4 sao, gần đó còn có một cây ngô đồng(hay là cây sung dâu chứ không phải là cây ngô trồng lấy bắp đâu nhá) trông rất rậm rạp.
(* là một món ăn của trung quốc, máu vịt được luộc qua, sau đó cắt từng miếng gọn gàng chế biến thành nhiều món.)
Ban đầu, Trần Hán Thăng chỉ muốn chứng minh là mình quen thuộc đường ngang ngõ tắt ở đó mà thôi, nhưng kết quả lại khiến hắn chìm vào trong hồi ức, cứ thế nói ra tường tận cảnh vật xung quanh nhà trẻ Cổ Lâu. Quách Trung Vân không chờ thêm được nữa, vội vàng ngắt lời: “Nhà người thân của cậu nằm gần đó phải không?”
“He he, thầy Quách không làm nghề thầy bói thật là lãng phí tài năng.”
Trần Hán Thăng ‘hồn nhiên’ trả lời.
Quách Trung Vân vẫn còn một chút do dự. Lão tin tưởng Trần Hán Thăng biết rõ nhà trẻ Cổ Lâu ở nơi nào, nhưng vẫn còn băn khoăn không biết Trần Hán Thăng có chăm sóc tốt cho con gái của mình hay không!
Trần Hán Thăng thấy Quách Trung Vân đã bắt đầu lung lay, ngay lập tức nắm lấy cơ hội, bồi thêm một câu: “Em đến nhà trẻ, sẽ cùng lão sư liên hệ, để ngài nói chuyện với cô giáo bên đó. Đến lúc đó em nói ra mã số sinh viên, nếu trùng nhau thì rõ ràng không phải là giả mạo.”
Biện pháp này rất tốt. Tên tuổi cùng cơ quan công tác của bố mẹ có thể giả mạo, chứ mã số sinh viên dài như vậy, trừ Trần Hán Thăng ra ai mà nhớ cho được.
“Cậu cầm lấy điện thoại để dễ dàng liên lạc. 7h là hội nghị có thể kết thúc.”
Suy nghĩ một lúc, Quách Trung Vân quyết định để Trần Hán Thăng đi một chuyến. Trong lòng suy nghĩ, nếu thời điểm hai vợ chồng đều bận thì có thể thuê bảo mẫu.
Trần Hán Thăng bình tĩnh nhận lấy điện thoại, lúc này mình phải biểu hiện ra sự chín chắn để Quách Trung Vân thêm phần yên tâm.
Thật ra, Quách Trung Vân quyết định tin tưởng Trần Hán Thăng gồm có ba lý do. Thứ nhất, Trần Hán Thăng là một người có năng lực tùy cơ ứng biến rất tốt. Thứ hai, cuộc sống gia đình Trần Hán Thăng khá là đơn thuần, bố mẹ đều là công viên chức nhà nước. Thứ ba, Trần Hán Thăng nắm rõ đường lối đi lại không sợ lạc đường.
Trước khi đi, Trần Hán Thăng nhìn qua Hồ Lâm Ngữ mồ hôi đang chảy ra ròng ròng, trong lòng có điều suy nghĩ. Lão Quách nhìn thấy hành động của Hồ Lâm Ngữ cũng chỉ đánh giá là một sinh viên nhiệt tình, có trách nhiệm mà thôi. Còn đối với mình, đó là sự giúp đỡ về mặt cá nhân, lão sẽ nhớ tới một điểm ân tình trong đó.
“Xin lỗi tiểu Hồ, vị trí lớp trưởng phải là của mình chứ không thể của ai khác được. Sau đó mình sẽ là người phát ngôn của lão Quách, thông qua việc này mình sẽ giúp cậu biết thêm con người bên ngoài xã hội là như thế nào!”