Trước khi Trần Hán Thăng bước tới chỗ huấn luyện viên xin phép được nghỉ học trước một chút so với mọi ngày. Hắn đã chuẩn bị cho mình một lá đơn xin nghỉ học, sau đó mới tiến tới chỗ huấn luyện viên nói: “Huấn luyện viên, em có một người thân ở Kiến Nghiệp, em muốn qua đó chào hỏi mọi người, cho nên em xin phép được nghỉ sớm hơn mọi hôm một chút. Em đã nói qua với phụ đạo viên và đã được đồng ý, giờ em qua xin phép huấn luyện viên, mong huấn luyện viên đồng ý.”
Huấn luyện viên cầm lấy tờ đơn xin nghỉ học. Bên trong có ghi rõ ràng người làm đơn, nguyên nhân xin nghỉ, cùng thời gian nghỉ đúng tiêu chuẩn của một lá đơn xin nghỉ học cần có.
“Đi sớm về sớm, nhớ chú ý an toàn.”
Huấn luyện viên nói.
“Rõ.”
Trần Hán Thang giả bộ chào theo nghi thức quân đội.
Thật ra Trần Hán Thăng nhẹ nhàng rời đi, thì chưa chắc huấn luyện viên đã để ý tới, nhưng hắn không muốn mạo hiểm như vậy. Đây là thời điểm hắn cần thể hiện mình là con ngoan trò giỏi.
Hiện tại, còn là thời khắc quan trọng để hắn cùng lão Quách tạo dựng một mối quan hệ cá nhân. Hắn không muốn vì một chuyện không cần thiết mà bỏ qua cơ hội này.
Về phần huấn luyện viên, đầu tiên quy trình xin nghỉ của Trần Hán Thăng rõ ràng minh tích, theo đúng trình tự. Tiếp đến, hắn cũng đã xin phép qua phụ đạo viên rồi, mà mình không đống ý thì quá nhỏ mọn.
Điều cuối cùng, hắn là loại người khiến cho người ta không biết làm thế nào. Khi hắn nói chuyện khiến cho người khác cảm giác đau đầu, nhưng hành động lại làm cho người ta yên tâm.
Thời gian huấn luyện quân sự, trong lớp thường xuất hiện vài bạn nam nghịch ngợm cùng phá rối, nhắc nhở rồi mà mặt cứ trơ ra. Những lúc như vậy, có Trần Hán Thăng trợ giúp làm cho kỷ luật được thiết lập lại, bởi mấy thằng hay gây rối rất nể mặt Trần Hán Thăng. Cho nên, huấn luyện viên đối sử với hắn cũng bình thường, ghét cũng không ghét, mà thích cũng không thích lắm, làm theo đúng trình tự là được.
Trần Hán Thăng bước ra khỏi trường học, ngồi trên xe bus một giờ là tới nhà trẻ Cổ Lâu. Đến nhà trẻ, hắn tìm một chút thì biết được lớp học của con gái Quách Trung Vân là Quách Giai Tuệ nằm ở nơi nào. Hắn bước vào hỏi thăm để đón Giai Tuệ, nhưng cô giáo trẻ không yên tâm về thân phận của Trần Hán Thăng, cứ nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ngài có thể gọi điện cho cha của Giai Tuệ, kiểm tra một chút là có thể biết được thân phận của em mà.”
Trần Hán Thăng đưa ra đề nghị cho cô giáo trẻ đáng yêu trước mặt này.
“Tôi chắc chắn là phải kiểm tra rồi, cậu ở ngoài này chờ một chút.”
Cô giáo làm việc rất có trách nhiệm, đầu tiên cô ấy gọi điện cho Quách Trung Vân. Nhưng kết quả điện thoại Quách Trung Vân lại nằm trong tay Trần Hán Thăng, cuối cùng phải gọi vào số điện thoại văn phòng mới liên lạc được.
Cô giáo kể chi tiết tình huống ở đây cho Quách Trung Vân nghe, sau đó nhìn kĩ Trần Hán Thăng, thông qua điện thoại miêu tả sơ qua hình dáng của hắn.
“Ba ba Giai Tuệ yêu cầu cậu đọc ra mã số sinh viên?”
Cô giáo nghe được xác nhận hình dáng là đúng rồi, thì nhẹ nhàng đến gần Trần Hán Thăng đưa ra yêu cầu kiểm tra cuối cùng.
“020901254813.”
Trần Hán Thăng nói ra mã số sinh viên, hai bên kiếm ra không sai, giáo viên mầm non cuối cùng cũng tin tưởng. Cô giáo vào trong lớp dắt Giai Tuệ ra cửa nói: “Giai Tuệ, anh này là học sinh của ba con, cậu ấy tới đón con thay cho cha con nha.”
Quách Giai Tuệ là cô bé trắng trẻo mũm mĩm, đang học lớp lá. Bản thân chưa hình thành ý thức đề phòng, cô giáo nói sao có bé tin vậy, cô bé ngoan ngoãn cầm lấy bàn tay Trần Hán Thăng.
“Thật ngại quá, vừa nãy tôi có chút hiểu lầm thân phận của cậu.”
Cô giáo mầm non hướng về Trần Hán Thăng nói lời xin lỗi.
Trần Hán Thăng mỉm cười nói: “Không sao, đây là chức trách của cô mà. Giai Tuệ, chào cô đi em.”
Trần Hán Thăng biểu hiện quá bình tĩnh cùng chín chắn, để cho cô giáo cảm thấy ngạc nhiên về độ tuổi của hắn.
“Con chào cô tiểu Vũ, hẹn gặp lại.”
Quách Giai Tuệ bước lại gần hôn nhẹ vào má cô giáo tiểu Vũ.
“Gặp lại con sau nha, Giai Tuệ.”
Cô giáo cũng hôn vào cái má núng nính của Giai Tuệ.
Trần Hán Thăng đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi, sau đó ôm tiểu Giai Tuệ hướng phía cổng lớn đi ra.
Hắn đoán rằng cô giáo trẻ sẽ liên hệ với Quách Trung Vân. Nếu hành động của hắn thông qua cô giáo đến tai lão Quách, thì hình tượng của Trần Hán Thăng trong lòng lão Quách sẽ ngày càng hoàn thiện hơn.
Cũng may, Quách Giai Tuệ nhìn qua thì mũm mĩm nhưng cũng không nặng lắm, xem ra thịt dồn hết lên mặt của cô bé rồi. Cô be ôm cổ Trần Hán Thăng hỏi: “Ca ca, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Anh dẫn em đi ăn KFC được không?” Trần Hán Thăng hỏi.
Quách Giai Tuệ vui vẻ vỗ tay: “Hay quá, em thích nhất là ăn KFC.”
Cô bé vui mừng quá quá đỗi, còn hôn một cái lên mặt Trần Hán Thăng.
Giờ phút này, Trần Hán Thăng đang còn nhớ đến cô giáo trẻ đáng yêu vừa rồi, lập tức dò hỏi: “Giai Tuệ này, anh đố em cái này nhá.”
“Anh đố đi.”
Giai Tuệ bi bô trả lời.
“Cô giáo vừa rồi tên đầy đủ là gì?”
“Cô giáo tiểu Vũ nha.”
“Không phải biệt danh, mà là tên đây đủ cơ mà.”
“Thì là cô giáo tiểu Vũ mà.”
Ở cái tuổi này, Quách Giai Tuệ làm sao có thể phân biệt được tên đầy đủ với tên thường gọi là gì cơ chứ.
Trần Hán Thăng cũng bó tay, chỉ còn cách hỏi vấn để khác: “Thế chúng ta hỏi sang vấn đề khác nhá, kiểm tra xem trí nhớ Giai Tuệ có tốt không nào. Giai Tuệ biết số điện thoại của cô giáo Tiểu Vũ không?”
“Em không biết.” Quách Giai Tuệ lắc đầu.
“Thế còn QQ?”
Một lúc sau.
“Ca ca, sao anh không bế em?”
“Anh mệt quá, không bế nổi nữa rồi.”
…
Bên trong nhà hàng KFC gần nhà trẻ, trên bàn chỗ Trần Hán Thăng cùng Quách Giai Tuệ đang ngồi, có một đĩa đựng hamburger, một đĩa đựng khoai tây chiên cùng một đĩa đùi gà chiên đang được đặt dịch về phía Quách Giai Tuệ, còn sát bên người Trần Hán Thăng chỉ có một cốc cà phê. Trần Hán Thăng tay cầm tớ báo, thỉnh thoảng cầm cốc cà phê lên uống từng ngụm nhỏ.
Quách Giai Tuệ ăn xong thì lập tức chuyển sang khu vui chơi, nơi này có rất nhiều em bé đang chơi ở đó. Rất nhanh thời gian đã đến 7h tối, lúc này Quách Giai Tuệ mồ hồ đã ướt cả đầu, bỗng chiếc điện thoại trong túi quần Trần Hán Thăng vang lên.
“Hán Thăng, tôi họp xong rồi, cậu đang ở đâu vậy?”
“Thầy Quách, em đang ở trong trung tâm thương mại, chỗ quán KFC.”
“Tôi biết rồi, 1 giờ nữa tôi qua, vất vả cho cậu rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hán Thăng mỉm cười, mình trong miệng lão Quách từ ‘Trần Hán Thắng’ đã biến thành ‘Hán Thăng’ rồi.
Khoảng 7h30 tối, Trần Hán Thăng gọi Quách Giai Tuệ trở về, lau mồ hôi cho cô bé: “Giai Tuệ có buồn ngủ hay không?”
“Em không buồn ngủ.”
Quách Giai Tuệ vùng vẫy còn muốn tiếp tục chơi nữa.
“Không được, anh cảm thấy em chắc chắn là buồn ngủ rồi.”
Trần Hán Thăng không thể thả nàng xuống được, bộ phim đã đến hồi kết, phải cho nó một cái kết hoàn mỹ chứ.
Trần Hán Thăng không đọc báo nữa, mà ôm Giai Tuệ vào lòng, kể cho cô bé nghe vài mẩu chuyện cổ tích, để cô bé dễ dàng tiến vào giấc ngủ hơn.
Quách Giai Tuệ vừa rồi chơi quá lâu, đã có chút mệt mỏi, lại được nghe truyện cổ tích, trong ý thức tuy còn muốn chơi, nhưng mí mắt lại không như vậy, nó nhẹ nhàng khép lại. Thời điểm, vợ chồng Quách Trung Vân tới nơi cô bé đã ngủ thiếp đi trong vòng tay Trần Hán Thăng rồi.
Thế là việc gì đến cũng sẽ đến, lão Quách cùng vợ đã được chứng kiến hình ảnh cảm động này .
Hai vợ chồng đứng sau những miếng kính suốt, được bao bọc xung quanh khuôn viên nhà hàng KFC. Hai người thấy Trần Hán Thăng đang ôm Quách Giai Tuệ, ánh mặt nhẹ nhàng bình thản, đôi bàn tay không ngừng đung đưa để Quách Giai Tuệ có được cảm giác thoải mái cùng có được giấc ngủ sâu hơn. Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, vợ Quách Trung Vân vội vàng đánh giá: “Không nghĩ tới, Giai Tuệ cùng cậu học sinh này của anh lại thân thiết đến như vậy!”
“Cậu ấy tên là Trần Hán Thăng, năng lực cùng tính cách đều rất tốt. Hôm nay, coi như anh nợ cậu ấy một cái ân tình.” Quách Trung Vân nói.
Lúc này, Trần Hán Thăng nhìn thấy vợ chồng Quách Trung Vân đi tới, nhẹ nhàng nói: “Giai Tuệ rất ngoan, em chăm sóc cô bé thì không cảm thấy mệt mỏi chút nào.”
Vợ Quách Trung Vân tỏ ra rất khách khí. Cô ấy đi tới thấy con mình đang ngủ ngon lành, khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh, thì đưa túi hoa quả đang cầm trên tay qua, rồi nói: “Cám ơn tiểu Trần, để cậu đi xa như vậy, lại còn phải chăm sóc Giai Tuệ nhà chúng tôi nữa.”
“Cô khách khí quá. Em còn được lợi đây này, bọn em đang học quân sự mệt chết đi được, may mà có thời gian này để có thể nghỉ ngơi.” Trần Hán Thăng cười cười từ chối.
Quách Trung Vân nhẹ nhàng gật đầu: “Cậu cầm lấy túi hoa quả đi, rồi tôi đưa cậu ra bến xe bus. Nhớ, về sau trong lớp phải làm gương tốt cho các bạn noi theo đấy.”
Trần Hán Thăng giật mình, như có điều hiểu ra, âm thầm gật đầu đồng ý.
Hành trình một giờ ngồi trên xe bus lại tiếp tục, cuối cùng Trần Hán Thăng cũng đến được làng đại học Giang Lăng. Ngồi trên xe bus, hắn nghĩ mang túi hoa quả này về cho các bạn trong phòng, thế nhưng khi đến cổng đại học đột nhiên nghĩ đến một cách làm khác. Hắn đi đến buồng điện thoại công cộng, bấm một số điện thoại đã khắc vào trong trí nhớ của mình.
“Tiểu Tiêu, tớ đang đứng trước cổng trường của cậu này, mấy hôm nay tham gia huấn luyện thật sự vất vả. Tớ mua cho cậu một chút hoa quả ướp lạnh, nhanh xuống cầm lên mà ăn này.”