“Đúng vậy, ta năm tuổi liền bắt đầu học võ.” Chu Nguyệt có chút tự ti nói: “Có điều quá ngu ngốc nên học không tốt.”
Lục Kiến Vi duỗi tay sờ búi tóc hắn: “Ai cũng có sở trường riêng, học võ không phải tiêu chuẩn duy nhất đánh giá thông minh hay ngu dốt.”
“Thật sao?” Hai mắt Chu Nguyệt sáng lấp lánh: “Tỷ tỷ cảm thấy như vậy thật sao?”
Lục Kiến Vi chân thành gật đầu: “Đương nhiên.”
“Ta có việc muốn làm, nhưng…”
“A Nguyệt.” Trương bá từ nhà bếp đi ra nói: “Thời gian không còn sớm, đừng quấy rầy chưởng quầy nghỉ ngơi.”
Ánh sáng trong mắt Chu Nguyệt chợt tắt, hắn ừm một tiếng rồi đi ra cửa.
“Đi đâu đó?” Lục Kiến Vi cười nói: “Ta đã nói các ngươi ở phòng cho tiểu nhị rồi mà, còn muốn ở giường chung sao?”
Chu Nguyệt cười hắc hắc vò đầu: “Ta quên mất.”
Tiếng mưa rơi rả rích, trong màn mưa xối xả, Bát Phương khách điếm ở vùng ngoại ô hoang dã như một hòn đảo cô độc bên ngoài Vọng Nguyệt Thành, ánh nến giống ngọn hải đăng trong đêm tối tản ra ánh sáng an ủi nhân tâm.
Lục Kiến Vi đang muốn lên lầu, hệ thống bỗng nhiên nhắc nhở: “Có người tới.”
Bản đồ hiển thị hướng đông nam tổng cộng có 32 chấm xanh lá.
Nhiều người như vậy?!
Nàng gọi Trương bá đang quay về phòng: “Có khách tới.”
Màn đêm âm u, cửa thành lúc này đã sớm khóa chặt, bên ngoài mưa sa gió giật, đội người nhìn thấy khách điếm không có khả năng không đi vào.
Trương bá cả kinh. Lão tốt xấu gì cũng là võ sư cấp bốn, thế nhưng một chút động tĩnh cũng không nghe thấy!
Mưa gió bên ngoài che lấp tiếng bước chân, lão không phát hiện ra cũng bình thường, nhưng Lục chưởng quầy tại sao lại nghe được?
Trừ phi nội lực nàng thật sự cao hơn lão?
“Không biết có mấy người tới nhỉ?” Trương bá thử hỏi.
Vẻ mặt Lục Kiến Vi không đổi: “Khoảng 30 người.”
Vừa dứt lời Trương bá liền bắt được tiếng bước chân, bọn họ cách khách điếm chừng 30 trượng, dựa theo cước trình của đối phương, động tĩnh vừa rồi Lục chưởng quầy nghe được là hơn 60 trượng.
Bát Phương khách điếm quả thực ngọa hổ tàng long.
Thần sắc Trương bá đột nhiên nghiêm túc: “Chưởng quầy, 30 người có khả năng là thương đội, nếu bọn họ muốn dùng thức ăn thì không biết nguyên liệu trong bếp có đủ dùng hay không?”
Lục Kiến Vi bỏ phần lớn vật dụng vào ba lô cá nhân, nhà bếp lúc này không có nhiều đồ lắm, Trương bá vừa rồi ở trong bếp cũng thấy được nên mới đặt nghi vấn.
“Không cần lo lắng, trong nhà kho vẫn còn.”
Nàng thương lượng với hệ thống: “Ngươi giúp ta đem đồ bỏ vào nhà kho.”
Khách điếm quả thực có nhà kho được đặt dưới lòng đất.
Hệ thống đồng ý, Trương bá không hỏi nữa, hắn cũng không có thời gian hỏi vì khách nhân từ xa đến đã gõ cửa viện môn.
“Ta đi mở cửa.” Chu Nguyệt xung phong nhận việc.
“Không cần, bên ngoài trời mưa cẩn thận bị ướt.” Lục Kiến Vi ngăn hắn lại, trong lòng lại hỏi hệ thống: “Tiểu Khách, có cao thủ không?”
Hệ thống: “Một võ sư cấp bốn, 23 người dưới cấp bốn, còn lại đều là người thường.”
Lục Kiến Vi buông lỏng cảnh giác, nàng ra lệnh: “Mở cửa.”
Hệ thống cần mẫn làm việc, nó như một đôi bàn tay vô hình đột ngột thò ra màn mưa, ra sức kéo cửa viện môn đang đóng chặt.
Trương bá lần này đứng trong khách điếm nhìn rõ mồn một, trong lòng không còn nghi ngờ.
Lão vô cùng hổ thẹn: “Việc nhỏ này lại phải phiền tiền bối ra tay.”
Lục Kiến Vi cười mà không nói.
Thương đội đứng bên ngoài chật vật bất kham, thấy cửa viện môn mở ra cũng không chú ý sau cửa có người hay không, bọn họ nhanh chóng vọt vào trong khách điếm, mấy chiếc xe vận chuyển hàng hóa lưu lại vết bánh thật sâu trong sân.
Rương hàng trong xe dùng giấy dầu bao lại, không bị nước mưa xối ướt, người trong thương đội mặc áo tơi chỉ che nửa thân trên, nửa người dưới đều bị nước bùn làm ướt sũng, nước rơi vào giày lúc đi nghe vang kẽo kẹt.
Lôi thôi không thể tả.
Đám người vứt xe ngựa lục tục chạy vào đại đường, tất cả đều là đại hán dáng người cao lớn, khách điếm vốn rộng lớn lúc này đầy ắp người.