“Không nghĩ tới ngoại ô Vọng Nguyệt Thành lại có người mở khách điếm.” Một người đứng trước mặt Trương bá nói, đem Trương bá nhìn nhầm thành chưởng quầy: “Chưởng quầy, chúng ta muốn thuê vài phòng.”
Trương bá nhìn Lục Kiến Vi đứng sau quầy, thấy nàng gật đầu mới mở miệng nói: “Giường chung mỗi đêm một người 100 văn, thứ phòng một đêm 500 văn, thượng phòng một đêm năm lượng bạc.”
Thương đội xôn xao, bọn họ bắt đầu nghị luận sôi nổi, nơi này đúng là hắc điếm!
Người cầm đầu hơi nhíu mày: “Chưởng quầy, có phải hơi đắt không? Ta họ Triệu, là quản sự của Kim Đao thương hành, mọi người xuất môn ở ngoại ô không dễ dàng, có thể bớt chút được không?”
Triệu quản sự hơn 30 tuổi, dáng người cao gầy, trên miệng có hàng ria mép, hai mắt ngoan lệ, khí thế không tầm thường, nhưng trên người không có khí tức võ giả.
“Hóa ra là Triệu quản sự của Kim Đao thương hành, thất kính thất kính.” Trương bá chắp tay nói: “Ta cũng muốn bớt cho chư vị, nhưng giá phòng là chủ nhân quyết định, ta cũng không dám tự làm chủ, còn phải mong Triệu quản sự thứ lỗi cho tiểu nhị.”
Triệu quản sự: “……”
Danh tiếng Kim Đao thương hành không còn tác dụng nữa sao?
“Thời giờ không còn sớm, muốn trọ thì trọ, không trọ được thì mời chư vị rời khỏi khách điếm.” Lục Kiến Vi lười biếng nói.
Kim Đao thương hành tên nghe thì phóng khoáng mà ra ngoài làm việc lại kẹt xỉn như vậy.
“Khinh người quá đáng!” Một giọng nói phẫn nộ như sấm rền vang lên làm lỗ tai người nghe tê dại.
Nam nhân cao lớn rút đao ra: “Hôm nay ta phải chém tên chưởng quầy lòng dạ hiểm độc ngươi!”
Đây là võ sư cấp bốn duy nhất trong đội ngũ.
Trương bá không nghĩ tới lời trước đó nói không lâu nhanh như vậy đã ứng nghiệm. Lão tiến lên một bước, khí thế của võ sư cấp bốn bùng nổ, không ngờ nháy mắt đã áp đảo ngược lại người rút đao.
Cả đại đường yên tĩnh.
Đại hán rút đao cũng bất động.
Hai người đều là cấp bốn, nhưng cấp bốn cũng phân cao thấp, Trương bá tu luyện nửa đời người, cảnh giới đạt đến đỉnh cao cấp bốn, so với mãng phu cấp bốn sơ giai cao hơn hai tiểu cảnh giới.
Chỉ bằng khí thế có thể áp đảo đối phương.
Lục Kiến Vi vội vàng nhắc nhở: “Tiểu Khách, làm việc!”
Người làm trái quy tắc cấm ẩu đả trong khách điếm, nhẹ thì phạt tiền, nặng thì đền mạng. Phạt tiền có thể cách không khấu trừ, cho vào tài khoản khách điếm, nhưng số lượng phải vừa phải.
Hệ thống: “Trên người hắn sở hữu 12 lượng bạc vụn và 53 đồng.”
“Vừa rồi hắn kêu đánh kêu giết, cố ý giết người không thành, tịch thu toàn bộ không thành vấn đề chứ?”
“…… Không.”
“Vậy thì tốt.”
Trong lúc hai bên giằng co, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên, nữ tử dung mạo thoát tục sau quầy rõ ràng không phải võ giả nhưng biểu cảm trên mặt lại điềm nhiên như không, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Ngươi cười cái gì?!” Mãng phu phẫn nộ quát.
Lục Kiến Vi vươn tay phải trắng nõn như mỡ dê thượng hạng, ôn nhu không xương chỉ về phía mộc bài treo bên phải viện môn.
“Cấm ẩu đả trong khách điếm là quy tắc của bổn tiệm, phàm là người bước vào khách điếm đều phải tuân thủ quy tắc này, người vi phạm bắt buộc phải chịu trừng phạt.”
12 lượng bạc là 12.000 văn, cộng thêm 53 đồng và 80 văn trong tài khoản, tổng cộng 12.133 văn, mua đạo cụ công kích mất 100 đồng, còn thừa 12.033, 1000 đồng thăng cấp hai, 10.000 thăng cấp ba.
Lục Kiến Vi nhẹ nhàng phất tay.
“Ngươi muốn giết tiểu nhị khách điếm, dù toan tính chưa thành thì cũng phải thu bạc ngươi, điều này không quá đáng.”
Mãng phu đột nhiên sờ túi tiền, thế nhưng túi tiền hắn lại không cánh mà bay. Trước khi nữ tử kia vươn tay, túi tiền rõ ràng còn ở đây!
Đây là võ kỹ quỷ quái gì?!
“Tiểu Khách, đổi cho ta đạo cụ công kích, thăng lên cấp ba!”
“Đạo cụ công kích đã hoạt động, đạo cụ công kích đã thăng cấp.”
“Khởi động đạo cụ.”
“Được.”
Giây tiếp theo, tất cả thành viên thương đội sở hữu tu vi dưới cấp bốn đều bị một trận gió vô hình đánh bay ra khỏi tường viện khách điếm.