Những người bạn trai thấy thế thì nhanh chóng tìm kiếm rồi thông báo tin tức cho Liêu Văn Kiệt để hắn mau chóng rời đi. Liêu Văn Kiệt nhanh chóng nhận được điều mình muốn biết, tiệm tạp hóa của Quỷ Vương Đạt nằm ở gần sân bóng, vị trí vô cùng hẻo lánh, gần như sắp chuyển ra khỏi trung tâm Tinh Anh.
Các cô gái nhiệt tình thấy Liêu Văn Kiệt mới đến, sợ hắn lạc đường nên còn dẫn hắn đến tận cửa tiệm tạp hóa mà vẫn lưu luyến không muốn rời đi.
Vậy mới nói, bản chất con người là thiện lương, thế gian vẫn còn tồn tại chân thiện mỹ.
“Ồ, chuyện làm ăn hôm nay phát đạt như vậy cơ à!”
Ở cửa tiệm tạp hóa, một người đàn ông trung niên mập mạp nhìn thấy cảnh tượng đông đúc thế này thì hai mắt sáng ngời. Người này mặc một chiếc áo màu vàng, làn da ngăm đen, bụng phệ, nụ cười trông không khác gì con buôn.
Người cơ bắp ma quỷ- Quỷ Vương Đạt!
“Nào các cô bé, muốn mua gì thế, chỗ chú cái gì cũng có nhé! Không phải ngại ngùng gì, mua gì chú cũng sẽ giữ bí mật cho các cháu.”
“Cảm ơn mọi người đã hỗ trợ, tôi đến nơi rồi.”
Liêu Văn Kiệt vẫy tay với các cô gái coi như lời cảm ơn, các cô gái thấy thế thì vô cùng tiếc nuối, giá trị nhan sắc cao như vậy, bọn họ chắc chắn không có cửa.
“Ông chủ, tôi muốn mua đồ.”
Liêu Văn Kiệt vừa nói vừa quan sát người đàn ông vừa đen vừa béo trước mặt, đều nói con người không thể nhìn vẻ bề ngoài, nhưng mà trông ông ta thế này thì quá là không cần nhìn rồi.
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì ai có thể ngờ người này chính là kỳ tài võ học hai mươi năm trước, đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ, được mọi người tán thưởng cơ chứ.
Hắn yên lặng so sánh một chút, Quỷ Vương Đạt có đầu lông mày sắc bén, khác rất nhiều so với gương mặt của Tào Đạt Hoa, cho dù hai người này gặp nhau trên đường thì mọi người cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Xét về hình thể thì Quỷ Vương Đạt tròn trịa hơn một chút, cũng không phải quá béo, mà là bụng rất to.
(Tào Đạt Hoa và Quỷ Vương Đạt là những vai diễn của cùng một diễn viên Ngô Mạnh Đạt)
“Cậu đẹp trai, học viên mới của trung tâm Tinh Anh à, nhìn lạ thế!”
Quỷ Vương Đạt nghi ngờ nhìn Liêu Văn Đạt, cứ cảm thấy có chỗ nào kỳ quái. Cuối cùng ông ta cũng phát hiện ra kỳ quái ở ánh mắt, ánh mắt Liêu Văn Đạt nhìn ông ta vô cùng nóng bỏng, giống như thèm muốn sắc đẹp của ông ta vậy.”
“Tôi không phải học viên của trung tâm Tinh Anh, nghe có người nói ở nơi này có một cao nhân lánh đời nên mới tới thử vận may, mua mấy quyển bí kíp võ công.”
“Ha ha ha...”
Quỷ Vương Đạt hơi nheo mắt lại: “Người trẻ tuổi, cậu tìm đúng chỗ rồi. Cậu muốn mua bí kíp gì, Như Lai thần chưởng hay là Cửu âm chân kinh, không giấu gì cậu, chỗ tôi cái gì cũng có.”
Liêu Văn Kiệt: “...”
Lời này nếu từ miệng một tên ăn mày nói ra thì hắn cam đoan không nói hai lời đã mua sạch tất cả, mười tệ một quyển, quyết không trả giá.
Nhưng từ miệng Quỷ Vương Đạt thì hơn nửa là giả, có ngu mới tin lời ông ta.
Nếu không phải biết rõ thân phận của đối phương thì Liêu Văn Đạt đã rời đi từ lâu rồi.
“Ông chủ mạnh miệng quá nhỉ, nhưng chẳng biết thật giả thế nào. Ông cứ lấy Như Lai thần chưởng ra cho tôi xem đã, nếu là giả thì sau này việc làm ăn của ông khó mà suôn sẻ.” Liêu Văn Kiệt nói xong thì chỉ ra sau lưng.
Các cô gái tốt bụng còn chưa rời đi, hơn nữa còn túm lại càng lúc càng đông.
Đây cũng nhờ sự đẹp trai của anh ta, các cô gái nghe được tin đều muốn đến nhìn xem trai đẹp trông như thế nào.
“Yên tâm, hàng trong tay tôi nhất định khiến cậu hài lòng.”
Quỷ Vương Đạt xoa tay, dẫn Liêu Văn Kiệt vào trong nhà kho. Mấy quyển bí kíp võ công gì gì đó tất nhiên không thể vứt lung tung, nhỡ đâu bị kẻ trộm lấy mất thì nguy, cứ phải cất dưới giường mới an toàn.
Ông ta cũng không thèm quan tâm đến lời uy hiếp của Liêu Văn Kiệt, nói cứ như tiệm tạp hóa này từng làm ăn suôn sẻ vậy.
Tiệm tạp hóa này nhìn qua cũng không lớn lắm, nhưng bên trong lại có rất nhiều không gian riêng. Ví dụ như cái nhà kho trước mắt Liêu Văn Kiệt, đây là nơi tích hợp để làm nơi lưu trữ đồ vật, nơi nghỉ ngơi, nơi tiếp khách. Ngoại trừ hơi dơ dáy bẩn thỉu một chút, còn có mùi ẩm mốc thì cũng không thấy chỗ nào không ổn.
“Cậu cứ tùy tiện ngồi nghỉ ngơi chút đi, không cần khách khí. Két sắt của tôi để dưới gầm giường, trước tiên phải lật một lúc đã.”
Quỷ Vương ngồi xổm xuống, bắt đầu gỡ những chiếc ván giường ra. Ngay sau đó, mấy chục quyển sách Lưu Huyền Đức bị ông ta ném khắp sàn nhà.
(Lưu Huyền Đức: Lưu Huyền Đức là Lưu Bị, Lưu Bị tự xưng là hoàng thúc, phát âm giống với hoàng thư. Hoàng thư chỉ sách ảnh khiêu dâm. Thế nên cư dân mạng dùng Lưu Huyền Đức để chỉ sách ảnh khiêu dâm)
Liêu Văn Kiệt nhìn qua một chút, phát hiện trên đất đều là những quyển đen đen đỏ đỏ, trắng trắng vàng vàng, nhìn vô cùng khó coi. Những quyển này có tặng miễn phí cho hắn thì hắn cũng không thèm đọc.
Sau đó lại nhìn đến những thứ khác.
Không có ý gì, nhưng Liêu Văn Kiệt đột nhiên phát hiện ra điểm tương đồng giữa Tào Đạt Hoa và Quỷ Vương Đạt, hai người bọn họ đều giống như một đứa trẻ mới mười mấy tuổi.