Liêu Văn Kiệt trợn tròn mắt, vừa nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Lý Ngang trong lồng, lập tức khịt mũi: "Đội trưởng Lư, bảo mọi người đi hỏi, hàng xóm xung quanh có ai bị tiêu chảy, mời người vào phòng bảo vệ."
"Vãi, ác thế!"
Lý Ngang vừa nghe liền không nằm yên nữa, chui ra khỏi chuồng chó, chỉ vào Liêu Văn Kiệt nói: "A Kiệt, trước đây tôi đối xử với cậu không tệ, nhưng hôm nay cậu lại lấy oán trả ơn, nói đi, có phải cậu ghen tị tôi đẹp trai hơn cậu không?”
"Đừng làm náo nữa, đã hơn mười một giờ rồi, ông Lý nói tới sẽ tới đó, nếu có đối sách gì thì mau nói với mọi người đi.”
"Bắt ma thì cần gì đối sách, tùy cơ ứng biến là được... Này, mấy người mở cái hộp của tôi làm gì thế?"
Lý Ngang đang nói được nửa chừng thì thấy Liêu văn Kiệt lấy đạo cụ bắt ma trong hộp của mình vứt ra đấy sàn, lập tức rất không vui.
"Mấy cái thứ rách rưới để uy hiếp người còn khác xa với uy hiếp ma ..."
Lê Văn Kiệt nói thì ngẩng đầu liếc Lý Ngang một cái, tức giận nói: "Giao khẩu súng trong ngực anh ra đây, thứ đó không giết ma được, ngược lại giết người thì phát nào trung phát đó đấy."
"Ai nói không giết được ma, cậu tìm một con ma tới đây để thử đi, tôi bảo đảm một phát thôi có thể bắn bể cái đầu thối của hắn đấy."
"Đừng có ngu nữa, lỡ như có người bị ma ám thân, chẳng lẽ anh thật sự định bắn à?"
Liêu Văn Kiệt lắc đầu hỏi đội trưởng Lư: "Trong phòng bảo vệ có két sắt không? Nếu không, nếu không thì trong tiểu khu có ai có không, lập tức mang đến một cái.”
"Có, trong phòng bảo vệ có một cái."
Đội trưởng Lư đẩy tủ tài liệu cạnh bức tường sang một bên, ở giữa bức tường có lỗ rỗng, đột nhiên có một chiếc két sắt được đặt ở trong đó.
Lại cái loại mà cần phải có mật khẩu với chìa khóa cùng lúc mới mở được.
Liêu Văn Kiệt cũng lười hỏi tại sao trong phòng bảo vệ lại có một cái két sắt lớn như vậy, sau khi đội trưởng Lư mở nó ra, ông ấy liền nhét hết tất cả những vật dụng nguy hiểm như cưa máy, dao phay và súng vào đó.
Suy nghĩ một lát, ông lại nhét tất cả các vật dụng nhọn trong phòng bảo vệ vào trong đó..
Cái hộp xác tay của Lý Ngang lập tức rỗng hơn một nửa, chỉ còn lại màng bọc nhựa, sô cô la, cung cùng với những thứ âm dương quái khó có thể làm tổn thương ma chứ không làm tổn thương người.
Ví dụ chiếc rìu bằng gỗ, được sơn một lớp sơn đen nhằm mục đích làm giả tưởng thật, cầm trên tay nhẹ hiều và không có lực sát thương, nhưng nó có thể đập cho con ma đến sứt đầu mẻ trán.
Đồ chơi dưới âm phủ.
Phịch!
Khi Đội trưởng Lư đóng két sắt, Liêu Văn Kiệt đẩy ông ấy sang một bên, bước lên, trực tiếp cắt chìa khóa của chiếc két sắt.
"A Kiệt, cậu đang làm gì vậy?"
"Đề phòng lỡ như, cho dù bây giờ mọi người bị ma nhập, cũng đừng nghĩ tớ việc mở được két sắt."
"Nhưng két sắt do tôi bảo quản, nếu nó bị hư thì tôi phải bồi thường..."
"Được rồi, mọi người lại đây, tôi còn có vài lời muốn nói..."
Thay áo quần xong, phòng an ninh đã được bố trí sẵn các đạo cụ ở dưới âm phủ, Liêu Văn Kiệt tay này cầm một cái rìu lớn, tay kia nhét sô cô la vào miệng, phớt lờ Đội trưởng Lư đang không ngừng lải nhải, nói thẳng: “Nửa tiếng nữa là mười hai giờ rồi, tôi nói ngắn gọn, nói một chút về kinh nghiệm đúc kết từ việc xem phim ma nhiều năm của tôi, nếu gặp những trường hợp sau thì nhớ đừng biết rõ rồi mà cố tình phạm phải, mà mất mạng oan uổng . "
"Không phải chứ, kinh nghiệm đúc kết từ việc xem phim ma, có đáng tin không đấy?"
"Có còn hơn không."
Liêu Văn Kiệt nói: "Quy luật sinh tồn đầu tiên của phim ma: Khi có nhiều người tốt nhất đừng tách nhau ra, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải tụ lại một chỗ với nhau, cũng đừng bao giờ chia thành hai hai nhóm, hoặc là bỏ đi một mình."
"Quy luật sinh tồn thứ hai của phim ma: nếu có vũ khí nóng hoặc lạnh ở gần mình, đặc biệt là cưa máy, rìu và dao, nhất định phải tiêu hủy kịp thời, nếu không tiêu hủy được thì ném vào két sắt , bởi vì những thứ đó chỉ làm mình bị thương thôi, không làm ma bị thương được.”
(Vũ khí nóng: những thứ vũ khí gây nóng như bom đạn thuốc nổ; vũ khí lạnh: dao, rìu,..)
"Điều 3: Khi bị ma đuổi, trừ khi không còn nơi nào để đi, tuyệt đối không được trốn lên chỗ cao, càng không được nhốt mình trong nhà, xe hơi, hoặc là nhưng chỗ có không gian chật hẹp."
"ồ, nghe có vẻ cũng có lý."
"Đáng tin đấy!"
"Cái này tin được đấy!"
"A Kiệt, còn gì nữa không, tiếp tục đi."
"Quy tắc thứ tư của quy luật sinh tồn trong phim ma: trước bình minh, tuyệt đối đừng nói “Cái này tin được đấy”!"
"……" xN
"Nếu, ý tôi là nếu ..."
Vẻ mặt Thiết Đảm xanh xao: "Nếu như trước bình minh lại có người nói “Cái này đáng tin đấy” thì sẽ ra sao?"
Hắn thấy mọi người đều khen cái “Quy lật sinh tồn trong phim ma” rất đáng tin cậy nên mới tham gia náo nhiệt với mọi người, không ngờ lại trực tiếp giẫm phải mìn, nói ra điều không nên nói nhất.
Hối hận cũng không kịp, sớm biết thế thì không tham gia náo nhiệt rồi.