"Sẽ không thế nào cả, giống như một người lính trên chiến trường nói:" Đánh xong trận này tôi sẽ về quê kết hôn”, nhưng lại là một đám tang đầy trang trọng, mười tám năm sau lại là một trang hảo hán.”
Liêu Văn Kiệt an ủi: "Ông cũng đừng sợ, như câu tôi vừa nói, chắc chắn bên cạnh sẽ có người chôn theo cậu, đường xuống Hoàng Tuyền sẽ không cô đơn đâu.”
Lời vừa dứt, Thiết Đảm thoắt cái bị kì thị, trong chu vi ba mét không có một bóng người nào cả.
……
Thời gian dài đằng đẵng cũng không sánh bằng việc chờ đợi.
Mọi người trong phòng bảo vệ ngồi thành vòng tròn, thỉnh thoảng nhìn lên đồng hồ trên tường.
Càng gần mười hai giờ, không khí càng căng thẳng.
Lý Ngang thấy lòng người không yên, e rằng đám người đội trưởng Lư đã lục đục rồi, dễ bị hồn ma của ông Lý nhập vào, anh ta vội vàng bật nhạc lên cho bọn họ nhảy để giảm bớt áp lực.
Bảy anh bảo vệ tự chia thành các cặp, ôm nhau đu đưa, Thiết Đảm là thảm nhất, bởi vì không có ai muốn cùng cặp với ông nên chỉ có thể om ghế giả như mình cũng có bạn nhảy.
"Lý Ngang, cái này có được không đấy?"
Liêu Văn Kiệt dựa vào tường hỏi Lý Ngang đang ngồi xổm bên cạnh: "Tôi luôn cảm thấy không đáng tin lắm, còn thiếu thứ gì đó, nếu một trong số bọn họ bị ông Lý nhập vào, vậy phải làm sao để thoát ra đây?"
"A Kiệt, không có điều gì là tuyệt đối cả, dù kế hoạch có tốt đến đâu thì cũng không kịp với sự thay đổi bất ngờ, cậu muốn bóp chết hết tất cả các khả năng từ trong trứng, cách thì rất tôt, nhưng lại không hề thực tế."
Trên mặt Lý Ngang tràn đầy vẻ không hề gì: "Về phần bọn họ bị ma nhập thì đơn giản, cây rìu trên tay cậu cũng không phải để không, cho dù ai bị ma nhập, tất cả mọi người vây quanh cho một trận no đòn, là con quỷ cũng không chịu được.”
Mà người cũng không chịu được!
Bị sốc bởi cái kế hoạch bắt ma vô vùng đơn giản và đầy thô bạo, Liêu Văn Kiệt chửi thề trong lòng, nói thẳng: "Nếu anh bị ma nhập, tôi chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình, chiêu đầu tiên chính là tháo cái công cụ gây án của anh.”
"Bị khùng à, tôi có thần công hộ thể, cậu nghĩ có thể làm tôi bị thương được sao?"
Lý Ngang giueexu cợt: "Chưa kể những con ma quỷ bình thường muốn ám tôi chẳng khác gì tự tìm đường chết cả, nếu thật sự làm được thì mấy người cũng đừng phản kháng, nằm đó chờ chết đi, ít nhất vẫn còn thoải mái hơn.”
"Quả nhiên, anh mới là nhân vật nguy hiểm nhất ở đây."
Ánh mắt Liêu Văn Kiệt lơ đãng, nhìn xung quanh, tìm thấy một sợi xích sắt ở dưới bàn.
Đừng hỏi tại sao trong phòng bảo vệ lại có xích sắt, đây là kiến thức bình thường trong cuộc sống, xích sắt và ghế xếp, cục gạch, ống nước, các loại chai.. được gọi là bảy loại vũ khí, còn có thể sử dụng xích xe đạp để thay thế.
Khi ở nhà hay đi du lịch, là vật cần thiết khi đánh nhau ở đầu đường.
Đội trưởng Lư bảo vệ an ninh của cộng đồng, trong phòng làm việc có hai sợi xích sắt thì cũng rất bình thường, bên cạnh còn có hai viên gạch để kê ở góc bàn nữa!
"Cậu làm gì vậy ... sao lại lâys xích sắt trói tôi ... Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy?"
"Không có gì, làm sôi động bầu không khí chút thôi."
"Cậu có thể trói mình mà!"
Ầm! !
Đúng lúc cả hai đang làm loạn, tiếng chuông điểm đúng mười hai giờ đã vang lên.
Trong phút chốc, ở trong phòng bảo vệ ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, mấy người đội trưởng Lư còn đứng im tại chỗ, tâm lí hỗn loạn, chỉ cảm thấy lòng bàn chân truyền đến một luồng hơi lạnh, toàn thân nổi da gà, run lập cập ôm lấy bạn nhảy của mình.
"Sợ cái gì, cứ vô tư đi.”
Lý Ngang giãy thoát khỏi xích sắt trên người, tát một cái làm cho đọi trưởng Lư đang trong trạng thái như con ve mùa đông tỉnh táo lại, lớn tiếng nói: "Nhớ kỹ những gì mà tôi đã nói, tiếp theo cho dù mấy người có nhìn thấy cái gì, tất cả cứ dựa theo ảo giác mà xử lí, chỉ cần ý chí kiên định, ma quỷ cũng không làm gì được mấy người.”
"Tôi, tôi biết rồi, tôi ... đi vệ sinh."
Nhìn vào nửa khuôn mặt bị lọt bỏ hết từ mũi trở lên của Lý Ngang, đội trưởng Lư lắp bắp gật đầu, sau đó xoay người đi về phía phòng vệ sinh.
“Đội trưởng Lư, quy luật sinh tồn đầu tiên trong phim ma là gì?” Liêu Văn Kiệt đưa tay đè vai đội trưởng Lư lại, kéo ông ấy về chỗ cũ.
"Cho, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được ròi khỏi đội, tất cả mọi người phải tụ chung lại với nhau."
Vẻ mặt đội trưởng Lư đầy đâu khổ, hơi xấu hổi: "Tôi cũng không muốn, nếu như là tiểu tiện thì đứng một góc giải quyết là được, nhưng tôi đang muốn đi đại tiện!"
"Hừ, trước mười hai giờ thì ông làm cái gì?"
Liêu Văn Kiệt bỉu môi, lấy ra một ống nhổ từ dưới bàn làm việc: "Đều đã chuẩn bị tốt cho ông, giải quyết ngay tại chỗ, không được đi đâu hết."
"Không phải chứ, A Kiệt, nhiều người như thế ... xấu hổ lắm!"
"Đừng nói nhảm nữa, thể diện là quan trọng hay tính mạng quan trọng?"
Liêu Văn Kiệt nhét ống nhổ vào tay đội trưởng Lư: "Đánh nhanh thắng nhanh, tình hình hôm nay hơi đặc biệt, sẽ không có ai cười nhạo ông đâu."
Trừ khi không nhịn được.
Ba mươi giây sau, một đám người ngồi xếp quanh chậu hoa Lily, vẻ mặt đội trưởng Lư đầy đau khổ, dưới mông còn có một cái ống nhổ ngồi, rõ ràng là cao hơn mấy người khác cả một đoạn.