Tà Vương Truy Thê
Chương 13: Tâm Nhảy Loạn
Tô Lạc muốn rút tay về, nhưng sức lực của Nam Cung Lưu Vân rất lớn. Nàng càng
muốn rút tay ra, hắn lại càng nắm chặt.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Tô Lạc bất đắc dĩ hỏi. Nếu phải đọ sức mạnh, Tô
Lạc biết nàng không thắng nổi hắn.
“Ta tới đòi tiền đặt cược. Nha đầu nhà ngươi sẽ không cố ý chơi xấu, cố tình
quên luôn đấy chứ?”
“Cái gì? Tiền đặt cược?” Tô Lạc nhíu mi, có chút khó hiểu.
“Nha đầu ngươi cố ý chơi xấu. Lúc chiều đã thoả thuận xong tiền cược rồi cơ
mà?” Nam Cung Lưu Vân sủng nịch nói.
Tô Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn nhắn, thần sắc nhàn nhạt nói: “Tô Vãn bị phát
hiện nhưng còn Tô Khê bình yên vô sự. Cho nên vụ cá cược hồi chiều chúng ta
không ai thắng, cũng không ai thua, xem như hoà.”
Nào ngờ Nam Cung Lưu Vân lại vươn ngón trỏ lên trước mặt nàng, kiên định lắc
lắc, khoé miệng cười tà mị: “Không, ngươi xác thực đã thắng bổn vương, mà bổn
vương cũng đã thắng ngươi. Vậy nên tính như thế nào mới được đây?” Nói xong,
hắn còn sủng nịch mà xoa xoa đầu nàng.
“Ngươi chơi xấu, làm gì có ai tính như vậy!” Tô Lạc chán nản.
“Ngay từ đầu ngươi cũng không nói là không được tính như vậy mà.” Quả thực,
người chơi xấu đúng là Tấn Vương điện hạ hắn.
Tô Lạc chán nản. Đây rõ ràng là hồ ly giảo hoạt, nếu mà ở thời hiện đại, không
biết có bao nhiêu người rơi vào bẫy của hắn nữa?
“Ngoan, lại đây nào.” Tấn Vương điện hạ đưa ngón tay thon dài trắng nõn ngoắc
ngoắc Tô Lạc.
Nàng cũng không phải là chó con! Tô Lạc bình ổn lại tâm tình, khoé môi khẽ
động như cười như không.
Tấn Vương điện hạ thấy nàng như vậy, mi mục tuấn mĩ khẽ nhướng lên, đôi mắt
đen u ám như hồ nước sâu không thấy đáy cứ như vậy mà ngắm nhìn Tô Lạc.
Ngay lúc Tô Lạc nhíu mi, nàng bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Đến khi mở mắt
ra lại, thì nàng đã ngã vào lòng hắn. Nàng ngước mắt nhìn vào đôi mắt quyến rũ
kia.
Một ánh nhìn dài tựa vạn năm...
Yết hầu của Tô Lạc như bị ai bóp nghẹn, nàng ngơ ngác nói không nên lời.
Phải một lúc lâu sau nàng mới hồi phục lại tinh thần, trong lòng âm thầm cảnh
giác.
Tấn Vương điện hạ cúi người xuống, hơi thở nóng rực phả vào vành tai mẫn cảm
của nàng...
“Ngươi...” Còn chưa kịp nói hết câu, Tô Lạc liền cảm giác có một bóng đen nhào
đến, tập kích cánh môi mềm mại của nàng, cường thế bá đạo, không thể ngăn cản.
“Ưm...” Cánh môi bị chế trụ, mềm mại mà nóng bỏng khiến Tô Lạc cảm thấy trong
đầu trống rỗng, hoa mắt chóng mặt.
Trước mắt là gương mặt phóng đại của nam nhân cực kỳ tuấn mĩ, mà nam nhân này
lại đang nhắm mắt vong tình hôn nàng.
Nụ hôn của hắn cường thế bá đạo như công thành đoạt đất, dày đặc như bão táp.
Tô Lạc kháng cự, nàng duỗi tay muốn gỡ tay hắn ra nhưng làm thế nào cũng không
gỡ được. Ngược lại, tay Tấn Vương điện hạ như cái vòng sắt càng ôm càng chặt,
khiến nàng thiếu chút nữa kêu lên vì đau.
Cuồng nhiệt hôn đến quên trời đất, bá đạo, cường thế, nhưng không mất đi sự ôn
nhu.
Tô Lạc trong phút chốc đánh mất chính mình, mềm yếu mà say mê chìm đắm trong
nụ hôn của hắn.
Dưỡng khí hầu như không còn, đôi môi bị hôn đến sưng lên, nàng mở miệng thở
dốc, trong ánh mắt say lòng người có một tia mê ly... Đến lúc nàng lấy lại
tinh thần, trong đáy mắt hiện lên một tia sắc bén!
“Bốp!” Một cái tát thật mạnh rơi trên mặt hắn.
Nam nhân này, hắn cho rằng nàng là ai mà có thể cưỡng hôn nàng?
Trong bóng đêm, tại một góc khuất không ai biết, không khí dường như bị khuấy
động. Nhưng Tấn Vương điện hạ chỉ tuỳ ý vung tay lên, khí tức muốn bạo động
kia liền bình tĩnh trở lại...
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.