Tà Vương Truy Thê
Chương 14: Đáy Lòng Có Chút Sợ Hãi
Lăng Phong nắm chặt nắm đấm, đôi mắt âm u lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Lạc, đáy
mặt có lửa giận, cũng có một tia kính nể.
Tấn Vương điện hạ tôn quý thế nào? Thiên phú tài giỏi cỡ nào? Hiện tại, lão tổ
tông của Tô phủ chỉ mới là cường giả cấp năm mà thôi, còn Tấn Vương điện hạ
của bọn họ hiện tuy mới mười tám tuổi nhưng đã là cường giả cấp sáu!
Tấn Vương điện hạ từ nhỏ đến lớn còn chưa từng phải chịu uỷ khuất. Hiện tại,
hiện tại vậy mà lại bị người khác tát một cái! Nha đầu vô dụng không có một
tia linh lực kia cũng thật là quá cuồng vọng kiêu ngạo rồi!
Nam Cung Lưu Vân đưa ngón trỏ tinh tế chậm rãi vuốt bên gò má bị tát, cặp mắt
như mắt ưng kiêu ngạo mà lạnh lùng, trong mắt ánh lên một tia yêu tà.
Mắt hắn sâu thẳm mà quỷ dị, lại lạnh lẽo dị thường, thâm sâu khó lường, vẫn
chăm chăm nhìn nàng.
Tô Lạc... bị ánh mắt ấy nhìn đến mức đáy lòng có chút sợ hãi.
Tô Lạc trong lòng nhất thời có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền trấn định
lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, không chút yếu thế nghênh đón ánh mắt của hắn.
Trên gương mặt anh tuấn nhưng khiến lòng người sợ hãi, khoé miệng của Nam Cung
Lưu Vân bỗng nhiên cong lên, tạo ra một nụ cười nhàn nhạt như hoa quỳnh đang
nở rộ, yêu kiều mà rực rỡ.
“Bốp, bốp, bốp.” Tiếng vỗ tay thanh thuý vang lên, Nam Cung Lưu Vân vươn tay
kéo Tô Lạc qua, để nàng ngã vào lòng hắn.
“Nha đầu, sự tự tin của người thật khiến người khác không biết nên làm thế nào
mới tốt. Bổn vương nên vỗ tay tán thưởng sự dũng cảm của ngươi hay nên cười
nhạo ngươi ngu xuẩn đây?” Đáy mắt tà mị quyến rũ của Nam Cung Lưu Vân mang
theo một tia bất đắc dĩ: “Ngươi cũng biết, ở đế quốc này mà chủ động công kích
cường giả cấp năm trở lên chính là tội chết. Ngươi đã bị phán tử hình, hiểu
chưa?”
Nói gì kỳ vậy? Bị cưỡng hôn còn không cho nàng phản kháng sao? Đây là luật
pháp kiểu gì vậy? Tại sao lại chỉ bảo vệ cho quý tộc và cường giả?
Nam Cung Lưu Vân dường như hiểu được suy nghĩ của nàng, nhàn nhạt cười: “Đây
là thế giới dùng võ vi tôn, thực lực mạnh chính là đạo lý. Không công bằng
đúng không? Nhưng ai bảo ngươi là đồ vô dụng.”
Tô Lạc không cam lòng nắm chặt tay.
Nam Cung Lưu Vân đã giúp nàng hiểu rõ thực tế, khiến nàng sâu sắc ghi nhớ, ở
thời đại này, có thực lực mạnh mẽ mới có quyền lên tiếng.
Nam Cung Lưu Vân híp mắt lại, yêu tà quỷ dị đánh giá Tô Lạc. Sau đó sờ sờ bàn
tay nhỏ bé của nàng, xoa xoa đầu nàng.
“Ngươi làm gì đấy?” Hắn xem nàng là hình nhân để chơi đùa sao?
Dưới ánh trăng, đôi mắt đen như mực của Nam Cung Lưu Vân tựa như đang che giấu
một tầng sắc thái thần bí. Hắn bỗng đứng lên, nắm chặt tay Tô Lạc, tỏ vẻ bí ẩn
nói: “Đi, mang ngươi đến một nơi.”
“Đi đâu cơ?” Tô Lạc khó hiểu nhìn hắn.
Giờ phút này, trong mắt hắn dường như loé lên ánh sáng, lại có một tia hưng
phấn lưu động. Dường như trong nháy mắt đã hiểu rõ, đã tìm được câu trả lời
cho nghi vấn của hắn.
“Thần điện thí nghiệm.” Nam Cung Lưu Vân mị hoặc mở miệng, khí thế bức người
không cho phép cự tuyệt, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Tô Lạc, muốn xem Tô
Lạc...
“Thần điện thí nghiệm? Đến đó làm gì?” Tô Lạc biết chỗ này, ngày đó, chính là
bởi vì kết quả thiên phú tại thần điện thí nghiệm này đã khiến cuộc đời nàng
hoàn toàn thay đổi.
“Ngươi cảm thấy đến thần điện thí nghiệm thì còn có thể làm gì?” Nam Cung Lưu
Vân ôn nhu khẽ cười thành tiếng, thanh âm của hắn ôn nhu mà lười biếng, vô
cùng dễ nghe, lại đặc biệt rõ ràng trong đêm tối thanh tịch.
“Nhưng thần điện thí nghiệm không phải chỉ mùng một mỗi tháng mới có thể vào
sao?”
Nam Cung Lưu Vân hài hước khẽ cười, ngón tay dí dí cái trán trơn bóng của
nàng, lười biếng tà mị mở miệng: “Nha đầu ngốc, ngươi nên làm quen đi, có
những người vừa sinh ra đã có đặc quyền được hưởng đãi ngộ, ví như bổn vương.”
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.