Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tâm Động

Chương 10: Chỉ có mẹ tốt nhất trên đời. (2)

Chương 10: Chỉ có mẹ tốt nhất trên đời. (2)


Lúc đó Tần An chuẩn bị cho môn thi quan trọng nhất, Lý Cẩm không cho bất kỳ ai quấy rầy, khi gọi điện thoại chỉ nói chuyện vụn vặn, hỏi thăm chuyện ăn ở của con, Tần An vô tâm không nhận ra có gì bất thường.

Để rồi gặp lại mẹ thì mẹ đã nằm trên giường bệnh, khối u đã lan toàn thân, hai mắt miễn cưỡng mở được một khe nhỏ đủ nhận ra con trai.

Chưa đầy hai mươi tư giờ sau mẹ rời bỏ cõi đời, tận đến lúc chìm vào hôn mê, mất đi ý thức, mẹ vẫn con an ủi y, nói rằng bà không sao cả, rồi sẽ khỏi.

Mẹ!

Tần An nhìn hộp cơm do mẹ dày công chuẩn bị cho mình mà sống mũi cay xè, lao ra khỏi lớp như một cơn gió, suýt nữa va phải mấy đứa bạn đang cùng lớp khiêng nồi cơm lớn từ nhà ăn vào lớp, kệ tiếng chửi bời phía sau, y dùng tốc độ nhanh nhất rời trường học.

Mẹ y cũng là giáo viên, dạy lớp sáu một trường tiểu học Thanh Sơn.

Trường tiểu học và trường sơ trung Thanh Sơn cách nhau không xa, ngăn cách bởi mấy mảnh ruộng, dựa vào ký ức mơ hồ, đi men theo con đường đất hai bên đầy cỏ, lác đác nông xá đất thấp lè tè đơn sơ, Tần An chạy qua cánh cổng treo tấm biển rỉ sét nên xanh chữ trắng “Tiểu học Thanh Sơn”, nhìn thấy những giáo viên loáng thoáng ấn tượng, hai tay chống đầu gối thở hồng hộc trước văn phòng của mẹ.

Văn phòng không lớn, bố trí đơn giản, một cái bàn làm việc lớn, một cái giường nhỏ.

Lý Cầm chưa tới bốn mươi, mang cảm giác hiền thục của người phụ nữ Trung Quốc truyền thống, vì thích tự trồng rau, công việc trong nhà cũng ôm đồm hết, tay thô ráp có không ít nốt chai, đang cởi búi tóc, có vẻ chuẩn bị ngủ trưa.

Lại lần nữa nhìn thấy mẹ, Tần An kích động hơn hơn bất kỳ thấy ai khác, đó mới là nuối tiếc lớn nhất cuộc đời của y, nếu mà y biết mẹ mắc bệnh sớm hơn, nếu mà y hiểu được tình yêu của mẹ sớm hơn, có quá nhiều thứ nếu như thành hối tiếc không thể bù đắp...

Dù có mang tâm thái của người trưởng thành, ở trước mặt mẹ, y mãi mãi chỉ là đứa bé, thứ có thể bao dung tất cả, thứ có thể rộng lớn hơn cả trời biển chỉ có lòng mẹ mà thôi.

- Mẹ!

Tần An đi tới ôm chầm lấy mẹ:

- Làm sao thế?

Lý Cầm bị giật mình, hốt hoảng vỗ lưng con trai dỗ dành:

- Xảy ra chuyện gì rồi, đừng sợ, cứ nói với mẹ, mẹ không trách con đâu.

Tần An không nói gì cả, chỉ ôm thật chặt lấy mẹ, chưa bao giờ y hạnh phúc như thế, cũng chưa bao giờ sợ hãi như thế, sợ chuyện này hôm nay chỉ là một giấc mơ.

Nếu như đây chỉ là ảo tưởng trong đầu y, chỉ là một giấc mơ do khao khát trong lòng mà sinh ra, Tần An thấy mình không thể tiếp nhận được.

Cọ đầu vào tóc mẹ, cảm thụ mùi vị của người mẹ khiến đứa con bình tâm lại, cảm thụ hơi ấm của mẹ trong vòng tay ôm chặt của mình, một niềm vui to lớn tràn ra từ khắp nơi trong cơ thể, xua tan đi bóng đêm sợ hãi. Đúng, không phải mơ, mơ làm sao thật như vậy, sao có thể nghe thấy tiếng tim đập của mẹ, làm sao thấy được vẻ ôn nhu xen lẫn lo lắng và luống cuông của mẹ.

- Hay là không muốn chuyển lớp mới, thấy không quen?

Lý Cầm nhỏ nhẹ hỏi, nếu là người khác đã sợ con mình bị bắt nạt, nhưng con trai cô mà bị bắt nạt thì nó đã không bị người ta gọi là “tiểu ác bá”, kể cả giáo viên đa phần bị nó quấy quá chứ không dọa được nó:

- Con không sao, mẹ... Con muốn ngủ trưa ở đây.

Tần An cởi giày ra leo lên giường, trả lời mẹ bằng nụ cười toét tới tận mang tai:

- Ôi cái thằng bé này, làm mẹ hết cả hồn.

Lý Cầm thở phào, xem ra là không sao thật, xoa đầu Tần An:

- Mọi khi con rất ghét ngủ trưa cơ mà, bắt ngủ cũng không được, tót cái là chạy đi chơi.

- Hôm nay con thích ngủ cơ.

Tần An ôm mẹ từ sau lưng, mắt nhắm lại, hôm nay cảm xúc lên xuống quá mạnh, cảm giác vô cùng mệt mỏi, được mẹ nhè nhẹ vỗ lưng ru khe khẽ, không ngờ lại ngủ thật.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch