Giấc ngủ rất say, mơ cũng đẹp, y mơ quay về thời thiếu niên, gặp lại rất nhiều người, còn gặp cả mẹ nữa, mẹ trẻ lắm, vẫn còn khỏe mạnh, lại còn hộp cơm thật ngon cho y nữa...
- Á!
Tần An ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh chảy khắp người, miệng khô đắng, cuống cuồng quay đầu nhìn trái tim đang đập quá mức dữ dội mới yếu ớt ngừng vùng vẫy, dàn bình tĩnh lại.
Không phải mơ, mẹ đúng là đang ngủ ở bên cạnh.
Cứ nằm im nhìn mẹ trong hạnh phúc vô bờ, một lúc sau hết sức cẩn thận bò xuống giường, giúp mẹ đắp chăn lên, chạy ra ngoài sân vốc nước ở vòi nước máy lên mặt, mở mắt ra nhìn, cả trời đất dường như đều thay đổi.
Bất kể là phòng học nhà ở trước mắt hay ngọn núi đồng ruộng đằng xa đều như biến thành một thế giới hoàn toàn khác trước, sắc màu phong phú hơn, sinh động mỹ lệ hơn bội phần, cảm thụ từng cơn gió nhẹ mơn man trên da thịt, tham lam ngửi hương thơm của cỏ cây và đất, ánh mặt trời buổi trưa khiến người ta phải nheo mắt nhìn giờ cũng thật là đẹp.
Tần An không biết vì sao mình lại ở đây, không hiểu chuyện xảy ra như thế nào, nhưng y không quan tâm nữa, y chỉ cần biết đây không phải mơ, có mẹ, lòng y hoàn toàn an định rồi.
Giống như cao thủ võ lâm đột phá được cảnh giới võ học, thoát thai hoán cốt vậy, Tần An toàn thân tràn trề sinh lực, nhất thời không kìm được hét lên:
- Aaaaaaaaaaaaaaaaa …
- Ai? Ai giữa trưa lại la hét như thế?
Một ông già lưng còng từ phòng bảo vệ cầm chổi chạy ra:
- Á à, thằng tiểu ác bá, mày lại quay đây phá phách đấy à, đứng lại cho tao.
- Lêu lêu.
Tần An làm mặt quỷ, sau đó nhảy chân sáo rời trường, vui tươi như chú hươu non.
Ở cửa trường có mấy đứa học sinh lớp sáu to gan lớn mật trốn ngủ trưa, với trẻ con ở tuổi này mà nói, ngủ trưa là một sự dày vò, trong mắt chúng đó là chuyện lãng phí thời gian nhất.
Bọn chúng đang chơi bắn bi, bốn đứa châu đầu vào nhau, trong đó một đứa mím môi mím lợi mãi mà không bắn.
- Bắn mau lên đi mày, sắp hết giờ ngủ trưa rồi đấy.
- Đừng giục, sắp bắn đây.
Tần An đi ngang qua, tâm trạng đang rất tốt nổi hứng sờ túi trên dưới một hồi móc ra mấy túi ô mai:
- Này, anh dùng ô mai đổi bi của mấy đứa nhé.
Mấy đứa lớp sáu ngẩng đầu lên, vì Tần An đi học sớm, năm tuổi đã vào lớp một, cho nên thực ra chỉ hơn đám này một hai tuổi thôi.
Một đứa móc ngay ra năm viên bi:
- Năm gói ô mai.
- Gì? Bi của mấy đứa làm bằng vàng chắc?
Tần An trừng mắt lên, kỳ thực y chẳng còn nhớ giá cả thời này ra sao nữa rồi:
- Vậy hai gói ô mai.
Đứa học sinh lớp sáu kia hạ giá ngay.
- Thế còn chấp nhận được.
Đổi được năm viên bi, bắn một lúc là Tần an thua sạch, từ chối tiếp tục lấy ô mai đổi bi của bọn trẻ con.
- Anh đổi bi của bọn mày, sau đó bọn mày thắng lại hết à, biết làm ăn thật đấy, anh đây không ngốc.
Bị thua trẻ con mà Tân An nghênh nghênh đắc ý như gà trống chiến thắng, hiên ngang về trường.
Chẳng phải niềm vui tuổi thơ là từng chuyện nhỏ nhặt thú vị này sao, khi chúng ta lớn lên rồi, dù nhớ lại, liệu có thể cởi áo véc cà vạt ra, ngồi xuống đất chơi bắn bi nữa không?
Bởi thế thắng thua đâu quan trọng.
Bắn bi là trò chơi đòi hỏi kỹ thuật, trong đó chứa đựng tri thức về tịnh lý động lượng và cơ sở lực học, nhưng đa phần cần khéo tay, nhớ năm xưa Tần An cũng là tay cao thủ trong nghề, đánh đông dẹp bắc, giờ thì những kinh nghiệm đó mất hết rồi, thua là thường.
Tần An về chỗ ngồi thì giờ ngủ trưa cũng vừa vặn kết thúc, đám bạn học đa phần còn vật vờ lờ đờ.
Tôn Tôn dụi dụi mắt lim dim tỉnh dậy, bộ dạng ngái ngủ như mèo nhỏ đó vô cùng đáng yêu, đáng tiếc là không chảy nước dãi, nếu không Tần An sẽ thấy vô cùng thú vị.
- Cậu chạy đi đâu, đến giờ ngủ trưa cũng trốn là sao? Tôi đã mách thầy Tần rồi.
Vừa mở mắt ra đã thấy cái bộ mặt nhăn nhở của Tần An nhìn mình, hơn nữa lại còn bẩn thỉu, Tôn Tôn ngồi thẳng lưng dậy, là nữ sinh thích sạch sẽ, ghét nhất là bộ dạng bẩn thỉu này:
Tần An vừa mới bò ra đất chơi bắn vi với đám học sinh tiểu học, không bẩn mới lạ:
- Mách lẻo là thứ tiểu nhân, đạo đức thấp kém, bị người ta căm ghét.