Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tâm Động

Chương 16: Định làm gì? (2)

Chương 16: Định làm gì? (2)


Diệp Tiểu Hoa càng vỗ tay:

- Lý Hạo, chữ bạn đẹp quá, khoảng cách giữa các chữ vừa vặn, không quá sít, chữ cái viết hoa rất thỏa đáng, nét bút xử lý phần kết cũng tốt nữa.

- Bình thường thôi mà.

Lý Hạo khiềm nhường giả tạo, phủi tay nhìn Tần An:

- Cậu đi được rồi đấy, không ai cười cậu đâu.

Tần An chẳng nhiều lời, cầm phấn đi lên xóa ngay chỗ Lý Háo vừa viết đi.

- Cậu làm cái gì thế?

Lý Hạo không ngờ Tần An lại xóa chữ của mình:

Self-praise is no recommendation

They brag most who can do least

Dog bark before they bite.

Every cock will crow upon his own dunghill

- Xong rồi đấy.

Tần An viết xong chẳng giải thích gì cả co cẳng chạy ngay, không muốn để Diệp Trúc Lan đợi mình quá lâu.

Diệp Tiểu Hoa không hiểu những câu Tần An viết có ý gì, lần đầu thấy tiếng Anh có thể viết một cách có khí chất nghệ thuật không kém gì thư pháp viết bằng bút lông, làm cô gái yêu thích mỹ thuật thích mê, cầm ngay lấy phấn chạy lên bảng mô phỏng cách viết hoa của Tần An viết đủ loại chữ đẹp mắt.

Lý Hạo câu hiểu câu không, nhưng có thể đoán ra toàn bộ là lời châm chích mình, mặt lúc xanh lúc đỏ, tay nắm chặt.

- Cậu ấy là con thầy Tần mà, tiếng Anh tốt cũng phải thôi, Lý Hạo, cậu không phải giận, Tần An là học sinh mới, để bạn ấy tham gia vào hoạt động của lớp, sẽ dễ hòa nhập hơn.

Tôn Tôn nhẹ nhàng nói, là lớp trưởng cô có trách nhiệm duy trì sự đoàn kết trong lớp, quay sang bảo với Diệp Tiểu Hoa:

- Quyết định như thế đi, Tiểu Hoa, trang trí cho tốt, chúng ta về thôi.

Tần An không quản chuyện gì xảy ra trong lớp học nữa rồi, rời trường, chạy xuyên qua cánh đồng trà bạt ngàn, tới mô đất trống được những cây trà bao quanh tạo thành không gian kín đáo, đây là địa điểm bí mật chỉ y và Diệp Trúc Lan mới biết.

Cái cây trà già khô quắt vẫn mọc lá non, nhưng không còn là loại lá vò một cái đã có nước nữa rồi, bãi cỏ tranh lè tè héo úa ngả sang màu vàng, càng thêm mềm mại, một cái cặp da hai quai đeo tùy ý ném trên mặt đất, tất bươm bướm đi trong đôi chân nhỏ đung đưa như muốn vỗ cánh bay lên.

Diệp Trúc Lan ngồi dưới cây trà, cúi đầu dùng ngón tay cuốn cỏ rồi nhổ bật lên, miệng giảu lên làu bàu không biết đang oán giận ai.

- Mình tới rồi đây.

Tần An ném cặp sách xuống, hết sức tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Trúc Lan, nhìn khuôn mặt đường nét tinh tế, áng hồng dần dần từ cái cổ trắng lan lên tới lỗ tai khả ái phủ lớn lông tơ mịn màng, ở xa mặt trời chiếu tia nắng hoàng kim lên đỉnh núi, tạo thành bối cảnh cực đẹp.

- Ừ.

Diệp Trúc Lan đáp nhỏ như muỗi kêu:

Dù trái tim đang nhảy múa, Tần An tỏ ra thản nhiên như chưa từng có chuyện gì:

- Này, lúc nãy cha mình có nói, trường học mở lớp nghệ thuật, thứ bảy bắt đầu, chúng ta cùng báo danh nhé?

- Mình cũng muốn nói chuyện đó với cậu.

Diệp Trúc Lan vẫn cúi đầu không dám nhìn Tần An, giọng có chút rụt rè:

- Chúng ta dù sao cũng không học cùng một lớp nữa rồi, nếu vẫn suốt ngày ở cùng nhau sẽ bị người ta nói ra nói vào.

Tần An nằm xuống, mồm ngậm cọng cỏ, nhìn trời xanh mây trắng, thật sạch sẽ, cảnh này bao năm rồi không thấy:

- Ai nói ra nói vào chứ, bọn họ ghen tỵ thôi.

- Không ai nói... Nhưng hôm nay cậu nói với mình, nói... nói...

Diệp Trúc Lan ấp úng mãi không nói hết được, gò má càng hồng mê chết người:

Mùi thơm dìu nhẹ từ thân thể thiếu nữ, múi cỏ cây cùng với mùi đất, dưới bầu trời xanh bao la, tâm sự đơn giản ngây thơ, chỉ thế thôi cũng khiến Tần An ngây ngất trong đó, đưa tay ra nắm lấy bàn tay Diệp Trúc Lan. Diệp Trúc Lan khẩn trương tới quên cả phản ứng rồi, cậu ta định làm cái gì?







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch