Đường phố phía nam thị trấn vốn là khu thành trấn lâu đời, nơi này có nhiều ngõ cổ, mất đất lát đá xanh quanh co ngoằn ngoèo, rãnh nhỏ nước ở mái ngói cong và đầu thủy thú từ xà đá nhô ra, bị ánh mặt trời chiếu xuống thành những cái bóng hình quái dị.
Thời gian tựa hồ ngưng đọng ở nơi này.
- Tới nhà mình rồi.
Tôn Tôn dừng chân ở đầu ngõ, giọng còn vương chút tiếc nuối:
Tôn Tôn đi vào ngõ, được mấy bước chân quay đầu nở nụ cười làm lu mờ cả ánh hoàng hôn, nhấc mép váy lộ ra cổ chân nhỏ, dép xăng đan trắng dẫm lên sàn đá xám, bóng hình xinh đẹp đi xa dần.
Như mới gặp lần đầu, lại như gặp lại, Tần An cảm xúc lẫn lộn, lại có chút không chân thật, chưa bao giờ dám hi vọng được nhìn nụ cười ấy một lần nữa.
Tôn Tôn là cô gái e thẹn, để Tần An đi theo tới đầu ngõ đã là giới hạn cao nhất rồi, trước kia mãi tới khi Tần An quen thuộc với cha mẹ cô, Tôn Tôn mới cùng Tần An đi vào cái ngõ sâu làm người ta sinh ra cảm giác tang thương này.
Đứng đó rất lâu, tới khi hoàn toàn không nhìn thấy hình bóng Tôn Tôn nữa, Tần An mới rời đi.
Đi quanh phố một vòng, mua ở hiệu sửa xe mấy cái ống cao su làm van xe đạp cùng một ít bi sắt, về nhà lục lọi gầm giường tìm được một cái dép rách, cắt đai da ra, vậy là vật liệu cơ bản đã đầy đủ.
Hì hụi tới tận lúc ăn cơm tối mới làm xong ná.
Chuôi ná quấn thừng chống trơn, giá quấn cao cu chịu mái mòn, tay trái cầm ná, tay phải kéo dây, dây thun do tám ống cao su lồng từng vòng vào nhau kéo dài tới gần nửa mét, Tần An nhắm không trung bắn một phát, đạn bay thẳng tắp mất hút, không nhìn thấy điểm rơi.
Thí nghiệm uy lực của chiếc ná, Tần An ra cái chợ nhỏ ở phía sau khu tập thể, nhặt một cục đá nhỏ lên nhắm sạp bán dưa hấu bên đường.
"Bộp!"
Quả dưa hấu vỡ toác, lộ ra phần thịt đỏ hồng bên trong, làm mấy người khách đi làm về muộn tranh thủ lúc cuối ngày mặc cả mua rẻ giật nảy mình, vội vội vàng vàng bỏ đi.
- Đứa nào, đứa nào đấy hả? Đừng để ông mày phát hiện ra.
Tên béo bán dưa hấu chửi om xòm, Tần An nấp sau gốc cây bịt miệng cười, lúc nãy mẹ mắng tên béo này chuyên bán dưa thối, dưa nát, đáng đời lắm.
Tạm hài lòng với uy lực của cái ná, nhưng vẫn cần tập cho quen tay, mục tiêu nào đây nhỉ, có rồi, Liêu Du, hừ, mình không tính nợ cũ đã đành, hôm nay không biết nói xấu gì mình với mẹ Diệp Trúc Lan nữa, không thể tha thứ được.
Thế là Tần An vòng qua sân, đi tới khu nhà bắc, tìm kiếm cửa sổ nhà Liêu Du, không nhớ rõ vị trí nhà Liêu Du nữa rồi, cũng không dám hỏi, sợ để lại manh mối làm người ta nghi ngờ.
Cẩn thận quan sát từng cửa sổ, phát hiện ra rồi, tầng hai, trên dây thép có một cái áo ngủ bà bầu, một cái áo lót màu trắng phải cỡ D, ngoài ra Liêu Du thích trồng hoa, nhìn cái cây xương rồng to trồng trong hũ ngói chín phần là tìm đúng chỗ rồi.
Tần An chọn vị trí thuận lợi nheo mắt ngắm chuẩn.
Choang!
Hũ ngói tức thì vỡ tan tành, mảnh ngói, đất rồi cây xương rồng đổ ra.
Liêu Du xuất hiện ở ban công, bỏ đi cái vẻ nghiêm túc trang trọng ở trường, khuôn mặt trái xoan mang vẻ hoảng hốt, nhìn không phải đáng ghét lắm, chiếc áo ngủ màu phấn hồng lộ vai trần và xương quai xanh gợi cảm.
Rời khỏi chỗ nấp, Tần An nhe răng cười vô tội, tỏ ý không liên quan tới mình.
- Em ở đó làm gì thế hả?
Liêu Du không tin, nhà Tần An ở khu phía nam:
- Em đi dạo qua thôi mà.
Liêu Du không có chứng cứ, mà thằng nhãi này cứng đầu ương bướng, không phải dọa mà nó nhận, đành phải nhịn xuống đi vào nhà, nhưng he hé cửa, lén quan sát Tần An làm gì để bắt tại trận.
Tần An nghêu ngao hát, sau đó kéo khóa quần, kéo chim ra đái.
Liêu Du mắng thầm một tiếng rồi đóng cửa lại.
Đối với thiếu phụ thành thục như Liêu Du, Tần An thoải mái trêu chọc, nhưng không muốn tùy ý kích thích tiểu nữ sinh thuần khiết như trang giấy trắng, non như cánh hoa.