Rất hài lòng với chiếc ná mới làm, Tần An dương dương đắc ý về nhà, đi được vài bước, bỗng nhiên có cảm giác là lạ quay đầu nhìn cái hũ vỡ, chuyện vừa rồi thực sự đã từng xảy ra, chỉ khác là khi đó Tần An vì tức giận Liêu Du chia tay mình với Diệp Trúc Lan nên đi trả tù, lúc đó không dùng ná mà dùng đá ném.
Vừa rồi Tần An hoàn toàn không có ý tái hiện lịch sử, thậm chí y quên chuyện này rồi, nhưng bằng một cách nào đó, quỹ tích cường đại của lịch sử vẫn khiến sự kiện này xảy ra theo một cách khác, kết quả thì vẫn đúng như vậy.
Liệu đây có phải là trùng hợp không?
Tần An bước đi mà lòng có chút hoang mang, về tới nhà, Tần An đuổi hết những ý nghĩ khác khỏi đầu, chuyện khẩn cấp bây giờ là chuẩn bị cho kỳ thi kiểm tra chất lượng sắp tới, không chỉ là vấn đề hơn thua với Lý Hạo, còn là thể diện của cha mẹ, thành tích kém, dì Khuông nói không chừng cấm Diệp Trúc Lan tiếp xúc với mình.
Nhưng thời gian không nhiều, dù cắm đầu vào học cũng không kịp nữa rồi, cần phải có chiến thuật.
Ba môn lịch sử, ngữ văn, chính trị loại bỏ thẳng thừng luôn, số học sơ trung không quá đáng lo, còn chưa phức tạp như cao trung, dành chút thời gian xem lại là đủ. Về vật lý, y có kiến thức vững chắc, giờ cần làm là học thuộc lại các định lý, nhớ các ký hiệu và tên gọi, hóa học càng dễ rồi, mới học được một tháng sau kỳ nghỉ hè thôi, chẳng có mấy kiến thức.
Tần An tính toán thời gian, lập kế hoạch học tập, bắt đầu ôn luyện.
- Con có chỗ nào không hiểu thì phải mạnh dạn hỏi, không được dấu dốt.
Tần Hoài vào phòng kiểm tra con trai học tập, thấy con trai chăm chí thì hài lòng, hai khu nhà toàn là giáo viên, thuận tiện hơn trong trường nhiều.
Học sinh trong khu tập thể đa phàn thành tích ưu tú, mỗi năm học sinh đỗ cao nhất vào Nhất Trung huyện đều là trẻ con ở khu tập thể, nguyên nhân trọng yếu nhất vì chúng có thể tìm được giáo viên giải đáp vấn đề trong học tập.
Một tuần học tập cứ vậy vèo vèo trôi đi không quay lại, Tần An trở về cũng được bốn ngày, y hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống mới mà cũ, tất cả vẫn diễn ra theo quỹ tích cũ, chỉ khác một điều, thứ bảy Tần An mang tiền học tới báo danh lớp hội họa.
Điều bất ngờ là giáo viên dạy hội họa là La Ba Phu, chồng của Liêu Du, tốt nghiệp đại học sư phạm Tương Nam chuyên ngành mỹ thuật.
Nghe nói La Ba Phu còn từng tổ chức triển lãm tranh, Tần An lần đầu nghe kể chuyện này còn cho rằng La Ba Phu rất giỏi, nhưng với nhãn quang của y bây giờ thì khác rồi, nếu La Ba Phu mà thành công thì đã chẳng ở lại một cái trường cao trung làm giáo viên mỹ thuật.
Cho dù có là Nhất Trung trên huyện thì cũng chẳng mấy coi trọng môn phụ như hội họa, chẳng qua là cần một giáo viên chuyên ngành về cho đẹp bộ mặt trường thôi.
La Ba Phu tới sơ trung Thanh Sơn dạy học là để kiếm thêm thu nhập, cộng với Liêu Du phụ trách lớp âm nhạc, hai vợ chồng này chắc kiếm được thêm không ít.
Lớp học vẽ trải qua sự bố trí của La Ba Phu, bày mấy tác phẩm đắc ý của hắn, tường chính diện là bức tranh sơn dầu thiếu nữ khỏa thân, tức thì làm đám học sinh xôn xao, nữ sinh thì xấu hổ quay đầu đi, nam sinh thì len lén nhìn, mặt đứa náo đứa nấy đỏ bừng bừng.
Tần An thoải mái đi tới gần bức tranh ngắm nghía, chẳng có cảm giác gì, thiếu phụ này ngồi nghiêng người, giơ chân che đi chô riêng tư, tay khoanh trước ngực, thấy nhiều nhất là bờ lưng nuột nà và cái đùi thon thả, cơ mà, nét mặt kia, sao mà giống Liêu Du thế?
Khẳng định là Liêu Du rồi, người học nghệ thuật quả nhiên là dám chơi.
- Á..
Mông đau nhói, Tần An hùng hổ quay đầu muốn xem cả náo ăn gan báo chọc vào tiểu ác bá trong trường, kết quả nhìn thấy Diệp Trúc Lan tay nắm chặt, mím môi hung dữ nhìn mình, hiển nhiên bất mãn chuyện mình nhìn chằm chằm bức tranh khỏa thân.