- Mã Lương, " Mã Thị ngũ thường, Mã Lương tối lương " chính là nói ngươi.
Lưu Kỳ sáng mắt liếc nhìn Mã Lương, hỏi.- Đều là người ta coi trọng thôi.
Mã Lương khiên tốn nói.
- Ha ha, nếu như ngươi không có tài người khác sẽ không khen ngợi.
Lưu Kỳ cười nói.
- Tạ ơn đại công tử khen ngợi.
Mã Lương khom người hành lễ nói.
- Triệu Luy, uhm, ta tuy chưa nói đến, nhưng nếu tam đệ tiến cử nhất định là người có tài, bằng không tam đệ sẽ không kết bạn.
Lưu Kỳ nhìn về phía Triệu Luy. Vì sao Lưu Kỳ lại chưa nghe nói đến Triệu Luy, đó là quan đốc lương của võ thánh Quan Vũ, cuối cùng bị hại cùng với Quan Vũ. Nếu như Quan Vũ không tự cao tự đại, nghe lời Vương Phủ, lệnh Triệu Lưu thủ Kinh Châu, nói không chừng Quan Vũ sẽ không chết, Kinh Châu không mất, trận chiến Di Lăng cũng không bại, tam quốc có lẽ lại có kết cục khác. Đoạn lịch sử này khiến cho không biết bao nhiêu người hậu thế tiếc nuối thay Quan Vũ.
- Tạ ơn đại công tử.
Triệu Luy khom người hành lễ nói.
- Đã vậy, các ngươi hãy lưu lại trong phủ ta đi. Ta hiện tại không có chức tước, cũng không cấp được chức vị gì cho các ngươi, thực sự khiến các ngươi chịu ủy khuất.
Lưu Kỳ cười nói.
- Công tử nói đùa rồi, đi theo công tử chính là vinh hạnh của chúng ta.
Hai người Mã Lương nói.
Lưu Kỳ cũng tin hai người sẽ không phản bội, dù sao trong lịch sử ghi chép phẩm hạnh của hai người này tương đối tốt, vừa nãy Lưu Kỳ cũng chứng thực, thấy được phẩm hạnh hai người này quả nhiên bất phàm.
Lưu Tu thấy Lưu Kỳ tiếp nhận, trong lòng vui vẻ vì cuối cùng có thể trợ giúp đại ca.
Mấy người ngồi cùng một chỗ, vừa uống rượu vừa nói chuyện, Lưu Bàn và Lưu Tu vừa mới tiến cử nhân tài, trong lòng vui vẻ, lại hưng phấn nói chuyện, thống khoái uống rượu.
Lúc này có một người mặc y phục thị vệ bước nhanh tới trước mặt Lưu Biểu nói:
- Khởi bẩm đại nhân, Cam Ninh bên ngoài cầu kiến, nói là đến mừng thọ đại nhân, tướng quân không là phủ cho phép vào, vì thế đặc biệt đến bẩm báo với đại nhân.
- Cam Ninh, chính là Cẩm Phàm tặc Cam Ninh Cam Hưng Bá?
Lưu Biểu kinh hãi hỏi.
- Chính là Cẩm Phàm tặc Cam Ninh Cam Hưng Bá.
Gã thị vệ đáp.
Lưu Biểu trầm tư không nói, hiển nhiên đang lo lắng có nên tiếp Cam Ninh hay không? Nhưng người trước mắt đã nhốn nháo.
- Thật sự là Cẩm Phàm tặc Cam Ninh, nghe nói Cam Ninh này đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm, hôm nay vì sao chạy tới đây? Không phải đến đại náo yến tiệc đấy chứ? Có lẽ phải mau rời đi, bằng không bị vạ lây sẽ không ổn.
- Sát tinh này vì sao tới nơi này? Không được, phải mau rời đi.
- Hy vọng Châu Mục đại nhân có thể ngăn chặn y.
Nghe Cam Ninh tới, người trong viện giống như sắp gặp ôn thần, cả đám đều tính toán rời đi.
- Cam Ninh.
Lưu Kỳ lẩm bẩm nói. Trong lòng vô cùng vui mừng, có Cam Ninh danh xưng Trương Liêu nước Ngô, hắn sao có thể bỏ qua, nhất định phải mời chào vào trướng. Cam Ninh, tên hiệu Hưng Bá không bao lâu đảm nhiệm chức quan nhỏ ở quận Thục, sau không hợp Lưu Yên cướp đoạt mồ hôi sương máu của dân, rồi ám sát Lưu Yên nhưng không thành công. Tiếp đến đầu phục Lưu Biểu lại không được trọng dụng, liền chuyển đầu hàng Hoàng Tổ, vẫn không được trọng dụng, vì thế kết thù với Hoàng Tổ, giết chết Hoàng Tổ, đầu hàng Tôn Quyền được Tôn Quyền trọng dụng, sau phá Hoàng Tổ ở Sở Quan, công Tao Nhân thủ Di Lăng, trấn thủ Ích Dương cự Quan Vũ, thủ Tây Lăng chiếm được Chu Quang, trăm kỵ binh tập kích doanh Tào, Tôn Quyền nói:
- Mạnh Đức có Trương Liêu, cô gia có Cam Hưng Bá, có thể địch lại Trương Liêu.
Sau lại trăm kỵ binh đêm khuya tập kích doanh Tào, có thể nói trí dũng song toàn, chiến công hiển hách. Mãnh tướng như thế, Lưu Kỳ sao có thể bỏ qua.
- Phụ thân, Cam Ninh này luôn luôn làm xằng làm bậy ở Ích Châu, hôm nay đột nhiên đến đây, ý đồ đến không rõ, không nên gặp.
Lưu Tông đứng lên nói.
- Hoang đường, phụ thân cao quý là Chi Phủ một châu, chỉ vì một câu ý đồ đến không rõ, liền đề phòng không gặp. Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì phụ thân đâu còn mặt mũi gì, nếu ngươi sợ, hãy về trước đi.
Lưu Kỳ đứng lên giáo huấn nói. Nói xong lại nhìn về phía Lưu Biểu nói:
- Phụ thân, không bằng trước hết hãy mời vào, đợi sau khi hỏi rõ ý đồ hãy xử trí. Chúng ta chỉ cần âm thầm tăng cường phòng bị là được, ở đây tại chỗ đông người, y cũng không dám giở trò.
Lưu Tông tức lệch mũi, thầm nghĩ:
- Hôm nay trúng tà hay sao, mà lão bị hắn áp chế?
Lưu Biểu nhìn Lưu Kỳ trong lòng vô cùng vui mừng vì trưởng tử lo lắng thay y.
- Đám người Cam Ninh có bao nhiêu người?
Lưu Biểu hỏi.
- Hai người.
Lưu Biểu và người trong viện thở phào một hơi. Lúc sau y lại nhìn về phía Thái Mạo, hỏi ý kiến. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thái Mạo.
- Nên gặp mặt.
Thái Mạo đơn giản nói một câu. Thấy Thái Mạo đồng ý với ý kiến của Lưu Kỳ, sắc mặt Lưu Tông bỗng nhiên trở nên âm trầm.
Lưu Biểu lại hỏi Khoái Việt, Y Tịch, thấy hai người gật đầu, liền nói với thị vệ:
- Dẫn y vào.
Thoáng chốc từ bên ngoài có hai người đi tới, người đi trước mặc một thân cẩm phục, đầu đội tử anh quan, đai lưng bạc khuyết nút hỗn loạn, chân đi hài lụa vàng. Đi đứng tỏa ánh sáng lóng lánh, khí thế hiên ngang. Người phía sau cũng vô cùng bất phàm.
- Cam Ninh bái kiến Lưu Kinh Châu, nghe nói hôm nay là ngày mừng thọ Lưu Kinh Châu, tại hạ đặc biệt tới đây dâng lễ mừng thọ.
Cam Ninh khom người thi lễ nói với Lưu Biểu. Nói xong người phía sau dâng lễ vật, rồi đưa danh mục giao cho lễ quan.
Lễ quan liếc mắt nhìn danh mục lễ vật, thoáng chốc ánh mắt có chút thay đổi, sau đó lễ quan lấy lại bình tĩnh, cao giọng nói:
- Hôm nay nghe nói là ngày mừng thọ Lưu Kinh Châu, Cam Hưng Bá đặc biệt dâng lên bốn chiếc bát vàng, bốn hai chiếc đũa vàng, bốn chậu vàng, mười chuỗi trân châu, trăm viên dạ minh châu, trăm miếng ngọc núi Côn Lôn.
Lễ quan đọc xong toàn bộ đại sảnh trở nên yên tĩnh, một lát sau mọi người mới bàn tán sôi nổi.
- Cẩm Phàm tặc này quả nhiên đốt nhà cướp của không chuyện ác nào không làm, vì thế mới thu được nhiều tài vật nhưu vậy, thực không biết đã giết bao nhiêu người? Thực sự nghiệp chướng!
- Đúng vậy nha, khi trước hoành hành ở Ích Châu, bây giờ đến Kinh Châu chúng ta, không phải nhòm ngó vùng đất Kinh Châu này chứ?
- Rất có khả năng, bằng không dâng tặng nhiều tài vật cho Châu Mục đại nhân làm gì? Nhất định trước muốn tạo quan hệ tốt với Châu Mục đại nhân, để sau này Châu Mục đại nhân mặc kệ y làm xằng làm bậy ở Kinh Châu.
. . . . .
- Khụ, khụ. . .
Lưu Biểu thấy càng nói càng khó nghe, cuối cùng ngay cả y cũng bị mắng, vì thế ho khan vài tiếng khiến mọi người dừng bàn tán.
- Cam tráng sĩ, tặng nhiều lễ vật như vậy không biết là có ý gì?
Lưu Biểu hỏi.
- Ta trước kia thiếu hiểu biết làm nhiều chuyện sai trái, gần đây đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng không có chỗ nào để đi, nghe nói Lưu Kinh Châu chiêu hiền nạp sĩ, Hưng Bá đặc biệt tới đầu nhập, đống lễ vật này coi như thành ý của ta, hy vọng Lưu Kinh Châu có thể tiếp nhận ta và đám huynh đệ của ta, trong lòng Hưng Bá vô cùng cảm kích.