- Phụ thân, không nên tin lời y nói, ai biết trong lòng y nghĩ thế nào? Nếu như hôm nay phụ thân tiếp nhận y, ngày sua gây lên chuyện gì, chẳng phải làm ô uế thanh danh của phụ thân sao?
Lưu Tông nhìn mèo vẻ hổ nói.
- Phụ thân, con cho rằng nên tiếp nhận bọn họ, Khổng Tử nói: Biết sai có sửa là điều rất tốt. Hôm nay Cam tráng sĩ biết sai có thể thay đổi, phụ thân nên cho Cam tráng sĩ một cơ hội. Con nghe nói Cam tráng sĩ võ nghệ cao cường, thái độ làm người rất nặng nghĩa khí. Nếu như phụ thân có thể trọng dụng Cam tráng sĩ, chắc chắn Cam tráng sĩ sẽ khai cương mở đất thay phụ thân, Kinh Châu ta có càng nhiều đại tướng, tương lai đối chiến với Tôn Sách phần thắng càng lớn hơn.
Lưu Kỳ thấy Lưu Tông làm rối, lúc này phản bác nói.
- Ta không tin cẩu không ăn cứt, gặp chuyện không may, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ai có thể đảm bảo y không có giáp tâm, tương lai xảy ra chuyện ai có thể gánh vách trách nhiệm?
Lưu Tông đối chọi gay gắt nói.
( Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: Có nghĩa là không sợ việc lớn, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ)
- Vậy ngươi làm sao có thể đảm bảo Cam tráng sĩ không thực sự hối cải, như thế Kinh Châu ta chẳng phải tuốt mất một viên đại tướng sao?
Lưu Kỳ nói xong nhìn về phía Lưu Biểu nói:
- Phụ thân, Cam tráng sĩ trước kia mặc dù đốt nhà cướp của, nhưng Cam tráng sĩ chỉ giết tham quan, chỉ cướp của gian thương làm giàu bất nhân, bởi vậy tính ra Cam tráng sĩ là một người có lòng hiệp nghĩa, hôm nay Cam tráng sĩ biết sai muôn sửa, cũng không phải không có khả năng, xin phụ thân hãy tin tưởng Cam tráng sĩ một lần, hãy cho Cam tráng sĩ một cơ hội. Tương lai nếu Cam tráng sĩ không hối cải, con nhất định tự tay giết chết, nếu Cam tráng sĩ thật tình hối cải nói không chừng sau nay sẽ trở thành một đoạn giai thoại. Như vậy còn biểu hiện lòng rộng lượng bao dung và ý chí khát khao cầu hiền tài của phụ thân, chí sĩ thiên hạ nhất định đến Kinh Châu trước tiên, như vậy Kinh Châu ta nhất định nhân tài nhiều như mây, khiến chư hầu thiên hạ không dám coi thường.
Gã thiếu niên trẻ tuổi đi theo Y Tịch vào đại viện, sau khi nghe Lưu Kỳ sáng túc khúc Thủy Điều Ca Đầu đã luôn luôn quan sát Lưu Kỳ, hiện tại nghe được Lưu Kỳ nói như vậy, trên mặt toát lên vẻ tươi cười.
- Phụ thân. . .
Lưu Tông tiến lên phía trước nói.
- Được rồi, việc này ta sẽ tự quyết định, Đức Khuê, Cơ Bá, Dị Độ, các ngươi nghĩ thế nào?
Lưu Biểu hỏi. Lưu Biểu thấy Lưu Kỳ biểu hiện kính trọng nhân tài, trong lòng Lưu Biểu rất vui sướng. Hiện tại ngay cả kẻ ngốc cũng nhận ra, Lưu Biểu đã chấp nhận Cam Ninh, hỏi đám người Cơ Bá chỉ là hình thức thôi, nào ai dám phản đối.
- Ta nghĩ có thể tiếp nhận.
Ba người khom người đáp.
- Được, Cam tráng sĩ nếu có thể sửa sai, Bổn Châu sẽ cho ngươi một cơ hội, chỉ có điều nếu ngươi sau này đổi ý. . .
Lưu Biểu chưa nói hết câu nhưng mọi người đều biết Lưu Biểu muốn nói cái gì.
- Không dám, Hưng Bá dù vượt núi đao biển lửa cũng không từ nan.
Cam Ninh tiến lên nói.
- Uhm, như vậy hãy ngồi xuống đi.
Sau khi Cam Ninh tạ ơn xong, mới phát hiện mình không có chỗ ngồi. Chuyện tình cấp bách, Lưu Biểu thực sự không ngờ tới điểm này, nói xong mới phát giác thế nhưng không hề chuẩn bị chỗ ngồi. Mà phần lớn người đang ngồi cũng không thích Cam Ninh ngồi bên cạnh bọn họ, bởi vậy coi như không thấy tình cảnh của Cam Ninh.
Cam Ninh nhìn xung quanh, người xung quanh đều nắc đầu xua tay.
- Cam tráng sĩ, nếu không chê, đến chỗ ta ngồi đi.
Lưu Kỳ mời nói.
- Như vậy xin đa tạ.
Cam Ninh tạ ơn nói. Vừa nãy Lưu Kỳ giúp y, khiến y có thiện cảm đối với Lưu Kỳ, dù sao vừa nãy nếu không có Lưu Kỳ, để Lưu Biểu tiếp nhận bọn họ e là còn phải tiêu tốn thêm thời gian, vì thế cũng không từ chối. Lưu Kỳ bên này sớm chuẩn bị chỗ ngồi, vốn chuẩn bị khi gặp đám người Bàng Thống, Từ Thứ sẽ cùng nói chuyện với bọn họ, không ngờ Bàng Thống, Từ Thứ không tới, hiện tại Cam Ninh tới đây vừa vặn dùng tới.
- Tự giới thiệu một chút, ta tên Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ đợi Cam Ninh vào chỗ, liền chắp tay nói.
- Ta Cam Ninh, tên hiệu Hưng Bá.
Cam Ninh chắp tay trả lời.
- Việc hôm nay xin đa tạ, đại công tử về sau nếu có việc dùng Hưng Bá ta, chỉ cần phái người nói một công, dù vượt núi đao biển lửa nguyện không thoái thác.
Cam Ninh trịnh trọng nói với Lưu Kỳ.
- Đã như vậy, sau này có việc liền phiền tới Cam huynh.
Lưu Kỳ cũng không khách khí, bởi vì đối với văn nhân phải khiêm tốn, đối với quân nhân phải hào sảng, bằng không người ta sẽ tưởng rằng mình coi thường họ.
- Cam huynh vừa đến Kinh Châu sao?
Lưu Kỳ hỏi.
- Đúng vậy, ta nghe nói hôm nay là ngày mừng thọ Châu Mục đại nhân, vì thế liền cấp tốc tới đây, vừa may tới kịp, các huynh đệ khác còn đang trên đường đi.
Cam Ninh không chút giấu diếm nói.
- Không biết Cam huynh ở Tương Dương đã có chỗ ở chưa?
Lưu Kỳ hỏi.
- Trước kia chưa từng qua Tương Dương, vì thế chưa có, đợi sau khi yến tiệc kết thúc sẽ đi tìm.
Cam Ninh nói xong, liền bưng chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.
- Bên trong phủ ta hiện tại có rất nhiều phòng trống, nếu Cam huynh không chê hãy đến chỗ ta ở? Việc tìm kiếm phòng ở e là trong thời gian ngắn cũng không dễ tìm phòng hợp ý.
Lưu Kỳ nhắc nhở nói. Dù sao tiếng xấu của Cam Ninh đã đồn rộng, phỏng chừng sẽ không ai nguyện ý bán phòng cho y.
- Như vậy, Cam Mỗ sẽ không khách khí. Đến lượt Cam mỗ kính đại công tử một ly, ân huệ của đại công tử đều trong chén rượu này.
Cảm Ninh hiển nhiên hiểu hoàn cảnh của minh nên không từ chối, cầm chén rượu lên mời Lưu Kỳ, y biết vừa nãy Lưu Kỳ giúp mình, trên người y đã in vết tích của Lưu Kỳ, nếu không theo Lưu Kỳ e là y ngay cả chỗ dừng chân cũng không mua được.
- Cạn.
Lưu Kỳ giơ chén rượu lên cùng Cam Ninh uống một hơi cạn sạch.
. . . . .
Trong một gian phòng dân sinh trong thành Tương Dương, Trương Lăng biến mất ba ngày hiện tại đang lạnh lùng nhìn đám người mặc hắc y trước mặt y, đám người hắc y này toàn thân y phục màu đen, ngay cả cái miếng vải chụp đầu cũng màu đen, vẻn vẹn chỉ lộ ra đôi mắt và đôi bàn tay.
Trong sân im ắng bỗng nhiên có gió lạnh thổi qua, làm lá rụng trên mặt đất phát ra tiếng kêu xào xạc, đám người hắc y kia vẫn không chút thay đổi, đứng sừng sững như một đống tượng gỗ không nhúc nhích.
- Các ngươi chuẩn bị tốt chưa?
Trương Lăng đột nhiên mở miệng, trong tiểu viên đang yên tĩnh bỗng nhiên vang lên thanh âm vô cùng vang dội.
Đám người hắc y kia vẫn im lặng không lên tiếng.
- Tốt lắm. Nếu như các ngươi đã chuẩn bị tốt, vậy hãy hành động đi. Nếu như nhiệm vụ thất bại các ngươi tự biết kết quả rồi đó.
Trương Lăng nói, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Xoạt xoạt. . . Đám người hắc y trong tiểu viện chia làm hai đội cùng lúc rời đi.
Sau khi Trương Lăng nhìn hai đội nhân mã rời đi mới đi vào trong nhà.