- Xin tiên sinh chỉ giáo. Kỳ tự nhận có chút bản lĩnh nhưng vẫn không đủ sức dựng thân. Tiên sinh đại tài, là người có năng lực giúp ta.
Chàng thanh niên thở dài:
- Cho dù không có ta, công tử cũng có thể dựng thân, ta chỉ giúp công tử lấy Trường Sa, còn sau này toàn bộ dựa vào công tử.
Nếu ở chung nhất định có biện pháp thu phục, điểm này Lưu Kỳ không quá lo lắng. Lúc này hỏi:
- Tiên sinh nên nói cho ta biết tên chứ?
Chàng thanh niên trầm mặc một hồi nói:
- Ta tên Đơn Phúc.
Chàng thanh niên vừa nói xong, Lưu Kỳ liền kinh ngạc nói:
- Đơn Phúc, tiên sinh là Từ Thứ, Từ Nguyên Trực.
Chàng thanh niên sửng sốt một chút nói:
- Vì sao công tử biết? Chẳng lẽ Cơ Bá đã nói?
Lưu Kỳ im lặng hồi lâu, sau đó nói:
- Là Thủy Kính tiên sinh nói, ta thời gian trước đi tìm tiên sinh, Thủy Kính tiên sinh nói tiên sinh thường dùng tên giả Đơn Phúc dạo quanh khắp nơi.
Lưu Kỳ suy nghĩ một hồi, liền đổ hết trách nhiệm lên đầu Tư Mã Huy.
Chàng thanh niên bừng tỉnh, chẳng trách Lưu Kỳ biết mình dùng tên giả. Tiếp đến hỏi:
- Không biết công tử tìm ta có chuyện gì:
Lưu Kỳ có chút gượng ngùng, nói:
- Kỳ thực giống như hiện tại, muốn tiên sinh rời núi giúp ta một tay, không ngờ tiên sinh không ở trên núi, chỉ là hiện tại gặp cũng chưa muộn.
Từ Thứ có chút bất ngờ, không ngờ Lưu Kỳ đang tìm mình hơn nữa không tìm được, còn mình lại ngay tại yến tiệc. Lúc này Từ Thứ càng cảm thấy người mình muốn tìm chính là Lưu Kỳ. Còn Lưu Kỳ cũng không ngờ Từ Thứ ở ngay tại yến tiệc, vậy mà mình lại đi tìm y khắp nơi.
Nghĩ vây hai người nhìn nhau cười, nâng chén chạm ly.
Hai người càng nói chuyện càng bội phục đối phương, Từ Thứ có tài tự nhiên không cần phải nói, Kinh Sử Tập, binh pháp thao lược, thiên văn địai lý không gì không biết. Còn Lưu Kỳ mang theo tư tưởng người hiện tại, luôn luôn thốt ra ngữ khí khiến người ta sợ hãi, không bao lâu hai người đều cảm giác đối phuognw chính là tri kỷ của mình.
- Ha ha ha, cao kiến của Nguyên Trực huynh khiến Lưu Kỳ vô cùng bội phục.
Lưu Kỳ giơ chén rượu lên mời Từ Thứ.
- Ha ha ha, cao kiến gì chứ? Vẫn là công tử có giải thích độc đáo.
Từ Thứ cũng giơ chén rượu lên mời rượu.
- Cạn.
Lưu Kỳ thấy uống đã ngà ngà say, liền hỏi:
- Trong nhà Nguyên Trực huynh còn ai không?
Hắn cũng không muốn rập khuân theo Lưu Bị, để rồi quăng hạt minh châu Từ Thứ vào chỗ u ám.
Từ Thứu đặt chén rượu xuống, sắc mặt âm trầm nói:
- Chỉ có một mình lão mẫu ở nhà, lo chuyện nhà.
Lưu Kỳ đặt chén rượu xuống trịnh trọng nói:
- Nguyên Trực huynh sao có thể để bá mẫu ở nhà một mình, còn mình ra ngoài không về?
Từ Thứ nghĩ đến vẻ mặt mẫu thân giao bộ y phục xanh vào tay mình, thở dài nói:
- Ta tự nhiên biết, nhưng nguyện vọng lớn của mẫu thân chính là hy vọng ta có thể trở nên nổi bật, ta nếu như nhàn rỗi ở nhà, vậy càng khiến mẫu thân bất an.
Lưu Kỳ bừng tỉnh, dựa vào tính cách của Từ mẫu làm sao có thể chịu đựng nhi tử cả ngày nhàn rỗi không làm gì:
- Nguyên Trực huynh có thể tin ta chứ?
Từ Thứ ngẩng đầu cười nói:
- Nếu ta không tin công tử, sao có thể xưng huynh đệ với công tử. Câu huynh đệ này chẳng lẽ không có ý nghĩa gì sao?
Lưu Kỳ cười nói:
- Tốt, nếu như Nguyên Trực huynh tin ta, ta lập tức sai người dẫn bá mẫu về Tương Dương đoàn tự cùng Nguyên Trực huynh, ta cũng muốn gặp mặt, rốt cuộc nữ kiệt như thế nào có thể nuôi dưỡng thành một đại tài như Nguyên Trực huynh.
Từ Thứ có chút cảm động, nói:
- Chuyện này, sao có thể được?
- Sao lại không được, nếu huynh đệ chúng ta hợp nhau, vậy mẫu thân của huynh chính là mẫu thân của ta, dù sao ta từ nhỏ không có mẫu thân, ta cũng muốn cảm thụ tư vị của nhi tử.
Lưu Kỳ phẩy tay nói.
Từ Thứ không phải người tính toán chi li, thấy Lưu Kỳ kiên quyết cũng không từ chối, đứng dậy nói:
- Anh tình của đệ, ta sẽ ghi nhớ.
Lưu Kỳ cũng đứng dậy, nói:
- Ân tình cái gì, ta coi huynh giống như huynh trưởng, việc này được tính là cái gì chứ!
Hai người dìu nhau rời đi.
Y Tịch chờ bên ngoài hậu hoa viên có chút sốt ruột, đại công tử và Từ Thứ ở bên trong đã suốt cả buổi sáng, đến giờ vẫn chưa có tin tức truyền tới.
- Chẳng lẽ đại công tử không thành công, dựa vào năng lực của đại công tử hẳn là không thành vấn đề. Không được, ta phải vào xem thế nào?
Nghĩ vậy, Y Tịch liền đứng dậy đi vào hậu hoa viên.
Trong lòng Y Tịch nóng như lửa đốt đi vào hậu hoa viên, vừa tới cửa hoa viên liền hai người Lưu Kỳ và Y Tịch dìu nhau mà đi, sao có thể không đoán được chuyện gì xảy ra, trong lòng Y Tịch thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt tràn đầy vui mừng nghênh đón.
Hai người Lưu Kỳ dìu nhau vừa mới đi tới cửa liền thấy Y Tịch sắc mặt vui vẻ bước nhanh tới:
- Hai người rốt cuộc đã ra, thực sự dọa ta gần chết.
- Ha ha, làm phiền tiên sinh đợi lâu, ta và Nguyên Trực huynh nói chuyện quên thời gian, tiên sinh chớ trách.
Lưu Kỳ suy nghĩ có chút hỗn độn, nói.
Y Tịch nghe thấy Lưu Kỳ xưng hô như vậy, cuối cùng lo lắng trong lòng lắng xuống:
- Chúc mừng đại công tử có thêm một hiền tài.
Hai người Lưu Kỳ dưới sự hộ tống của Mã Trung rời khỏi phủ Y Tịch, đoàn người chậm rãi đi về phía phủ Lưu Kỳ.
Tụ Phúc Lâu lúc này vẫn đông đúc như trước, cạnh cửa sổ trong gian phong trang nhã tầng hai Tụ Phúc Lâu có một gã trung niên và một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân ngồi đối diện nhau. Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, sự huyên náo trên đường phố tựa hồ không ảnh hưởng tới hai người.
Nam tử trung niên để lại chòm râu thoạt nhìn uy nghiêm lại có chút ôn hòa, còn thiếu nữ kia một thân áo trắng, tóc dài tùy ý vắt sau lưng, khuôn mặt như bức tranh, mặt như ngọc bích, thoạt nhìn tư thế oai hùng hiên ngang, có một loại hấp dẫn đặc biệt.
Đột nhiên trên đường phố vang lên tiếng vó ngựa dày đặc, một đám người cưỡi ngựa gào thét mà đến, đám người kia bưu hãn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía đám người xung quanh, trên đường phố vốn tranh cãi huyên náo vào lúc này trở nên im lặng dị thường. Người đi đầu cưỡi trên lưng ngựa, tay cầm bảo kiếm, ánh mắt lạnh lùng. Giữa đám người kia, là hai thanh niên uống say khướt nằm sấp trên lưng ngựa. Hai người này chính là Lưu Kỳ và Từ Thứ.
Sau vài lần Lưu Kỳ gặp chuyện không may khiến cho đám hộ vệ trưởng thành hơn, sau lại trải qua sự huấn luyện của Mã Trung, Lữ Giới, hiện tại khí thế đã hoàn toàn khác xưa.
Tình cảnh trên đường phố đã sớm thu hút sự chú ý của hai người trên lầu.
Thiếu nữ bạch y cúi đầu nhìn phía dưới lầu, khi nhìn đến đám người Lưu Kỳ không khỏi nhíu mày, làm người ta trông thấy mà yêu mến. Khiến ngay cả Mã Trung cũng phải ngẩng đầu nhìn lên, sau một hồi hai người bọn họ lại cúi xuống ăn cơm.
Đoàn người Mã Trung rất nhanh liền đi qua Tụ Phúc Lâu, tiếng ồn ào náo nhiệt lại được khôi phục như trước.
Nam tử trung niên vội vàng buông đũa trong tay, tùy tay cầm lấy cây côn cạnh bàn gỗ xuống hòm rượu, tiếng gõ âm vang quanh quẩn tỏng phòng.