Không lâu sau, một người trung niên mặc y phục xanh tươi cười đi đến, người chính là chưởng quầy Tụ Phúc Lâu. Chưởng quầy đi đến cười nói với nam trử trung niên:
- Không biết khách quý có chỗ nào bất mãn?
Chưởng quầy tươi cười không khiêm tốn như người buôn bán, ngược lại mang theo sự tự tin, làm người ta vừa thấy liền sinh hảo cảm.
Nam tử trung niên lắc đầu:
- Không có gì bất mãn, tượu và thức ăn của quầy tốt lắm, ta vừa nếm thử qua chút rượu và thức ăn, ta thực sự vừa lòng.
Chưởng quầy sau khi nghe xong lời của đối phương, trong lòng có chút ngạc nhiên, tiếp đến lại cười hỏi:
- Không biết khác nhân có chuyện gì, cần tại hạ trợ giúp?
Nam tử trung niên gật gật đầu cười nói:
- Là có chút việc cần làm phiền chưởng quầy?
Nam tử trung niên nói hiển nhiên nằm trong dự liệu của chưởng quầy, liền hỏi:
- Tại hạ có đủ năng lực sẽ không từ chối?
Nam tử trung niên chỉ ra ngoài cửa sổ, hỏi:
- Người vừa rồi đi qua, chưởng quầy biết là ai chứ?
Chưởng quầy vô cùng sửng sốt, sau đó kỳ quái xem xét nam tử trung niên này một chút, thầm nghĩ, chẳng lẽ y thực sự lần đầu tiên tới Tương Dương, thế nhưng thoạt nhìn bề ngoài lại không giống, nhưng vẫn đáp:
- Người vừa nãy đi qua quầy chính là trưởng tử của Châu Mục đại nhân - Lưu Kỳ công tử. Cũng là Tướng Quân nam chinh vừa mới được Châu Mục đại nhân bổ nhiệm.
Nghe chưởng quầy nói, nam tử trung niên có chút kinh ngạc, mà ngay cả thiếu nữ bạch y ở bên nghe vậy cũng toát lên vẻ mặt kinh ngạc, lúc này chau mày nói:
- Nghe nói trưởng tử của Lưu Kinh Châu chiêu hiền nạp sĩ, hào hoa phong nhã rất có phong thái cổ quân, không ngờ là người như vậy, thực sự lời đồn hại người.
Thiếu nữ kia nói xong, nam tử trung niên nhíu mày không nói gì, cho rằng thiếu nữ nói về Lưu Kỳ như vậy không thể phản bác. Thầm nghĩ rằng, nữ tử của mình bởi vì chuyện vừa rồi mà có chút phản cảm đối với Lưu Kỳ, còn sắc mặt rạng ngời của chưởng quầy đứng bên cũng tiêu biến, đổi lại có chút âm trầm, chỉ là không mở miệng nói gì.
Thiếu nữ bạch y bất ngờ, sau khi nói xong thấy hai người bọn họ không nói gì, lại tiếp tục nói:
- Nghe đồn đại công tử có chút yếu đuối, nhát gan. Hôm nay xem ra đâu chỉ có chút yếu đuối nhát gan, ha ha, ngay cả trong thành Tương Dương còn phải mang theo nhiều hộ vệ nhưu vậy, dọc đường còn phải mở đường, thực sự hiếm thấy. . .
Chưởng quầy kêu lên một tiếng bực tức cắt ngang lời thiếu nữ kia nói.
Thiếu nữ kỳ quái thoáng liếc nhìn, nói:
- Chẳng lẽ không đúng?
- Ta thực sự chưa từng nghe nói đại công tử nhát gan, nhưng ta lại biết ngươi là tiểu nhân bàn tán sau lưng người khác.
Nghe thiếu nữ kia nói câu kế tiếp, chưởng quầy rốt cuộc không nhịn được châm chọc nói.
Thiếu nữ bị chưởng quầy nói, sắc mặt nàng đỏ bừng, chỉ là nàng được giáo dục cực tốt, tuy có chút thành kiến đối với Lưu Kỳ nhưng vẫn hỏi:
- Vậy ngươi nói xem, ban ngày ban mặt mang theo nhiều thị vệ trên đường phố làm gì?
- Chẳng lẽ bọn họ thực sự vừa mới đến Tương Dương, bằng không sao có thể không biết tình hình trong thành Tương Dương.
Chưởng quầy có chút nghi hoặc:
- Đại công tử trong vài ngày gần đầy bị ám sát hai lần, mang theo hộ vệ thì có gì không thể?
- Cái gì?
Hai phụ tử hoảng sợ nói. Trưởng tử của Lưu Biểu trong thành Tương Dương bị ám sát hai lần, nghe lực cười tới cỡ nào, nhưng dựa vào ý tứ của chưởng quầy thì đây đều là sự thực. Nhưng đáng kinh ngạc nhất chính là hai người bọn họ lại không biết.
Nam tử trung niên bình tĩnh tâm tình, nói:
- Thực sự có lỗi, chúng ta hôm này vừa mới đến Tương Dương vì thế không biết việc này. Vừa nãy tiểu nữ nói không phải, xin chưởng quầy chớ trách.
Chưởng quầy thấy bọn họ thực sự hôm nay vừa mới đến Tương Dương, cũng không dây dưa nói:
- Không có gì, kỳ thực chuyện này người biết cũng không nhiều, các người không biết cũng là chuyện thường.
Nam tử trung niên mời chưởng quầy vào ngồi, sau đó hỏi:
- Xin chưởng quầy hãy nói cho chúng ta biết, trong thành Tương Dương rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao ngay cả trưởng tử của Lưu Kinh Châu cũng bị ám sát?
Nam tử trung niên hỏi đôi lúc có điểm gì đó bí ẩn, chỉ cần hỏi qua chút thân phận liền có thể biết, chưởng quầy vừa gặp liền biết hai người này không phải người bình thường, sớm muộn gì cũng biết. Vì thế chưởng quầy không giấu diếm, kể lại mọi chuyện lớn nhỏ phát sinh trong thành Tương Dương sau khi Lưu Kỳ tỉnh lại, sau đó mới rời đi.
Sau khi chưởng quầy cất bước rời đi, hai phụ tử liếc mắt nhìn nhau, đều nhận thấy vẻ tán thưởng trong mắt đối phương/
Nam tử trung niên mở miệng trước nói:
- Không ngờ chỉ vài ngày, thế cục trong thành Tương Dương đã xảy biến đổi lớn như vậy, Lưu Kỳ này thực sự có chút năng lực.
Thiếu nữ gật gật đầu không nói gì, nhớ tới vừa nãy nói Lưu Kỳ nhát gan không khỏi có chút đỏ mặt, nhìn câu thơ trong tay, thì thầm:
- Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên.
Trầm tư một hồi, nói:
- Vừa nãy ta sai rồi.
Nam tử trung niên nhìn nữ tử bình thường tâm cao khí ngạo chủ động nhận sai, lúc này không khỏi có chút buồn cười, chỉ là nhớ tới chuyện mấy ngày nay Lưu Kỳ gây lên, nam tử trung niên không khỏi vỗ tay tán thường. Nhìn nữ tử cười nói:
- Lưu Kỳ này thật xứng đôi với ngươi.
Thiếu nữ nghe nam tử trung niên nói câu này, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, xấu hổ nhìn phụ thân sẳng giọng nói:
- Phụ thân.
Nam tử trung niên nhìn nữ tử lộ ra bộ dáng thẹn thùng khác thường, lúc này cười ha hả.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, trong ba ngày này tin tức Lưu Kỳ được bổ nhiệm làm Tướng Quân nam chinh đã truyền khắp thành Tương Dương. Tài hoa của Lưu Kỳ trong thành Tương Dương không ai hoài nghi, nhưng Lưu Kỳ làm đại tướng lãnh binh đánh giặc, khiến người cảm thấy khó có thể tin được.
Sáng sớm ngày thứ ba, trong phủ Lưu Kỳ ai lấy đều vội vội vàng vàng, toàn bộ quý phủ đều chuẩn bị vì Lưu Kỳ xuất chinh, Mã Trung, Lữ Giới mang theo ba trăm hộ vộ chờ Lưu Kỳ xuất hiện, Cam Ninh, Tô Phi và Ngô Hùng dẫn theo tám trăm kỵ Cẩm Phàm lẳng lặng chờ đợi.
Từ Thứ một thân y phục màu xanh lam, tùy ý đứng trong đám người không chớp mắt, mặc dù như vậy cũng không thể che giấu được hào quang trên người y, đám người Mã Trung thỉnh thoảng chuyển ánh mắt tràn ngập vẻ kính nể nhìn về phía Từ Thứ, trong vòng ba ngày này tài năng của Từ Thứ đã thuyết phục bọn họ. Quân đội bí mật trong tay Mã Trung chuẩn bị đầy đủ cũng vì Từ Thứ đến mà rời đi, giúp y có thể yên tâm ra chiến trường, cũng khiến y tràn ngập cảm kích đối với Lưu Kỳ và Từ Thứ.
Ánh mắt Ngô Hùng nhìn Từ Thứ có chút phức tạp, y sớm khuyên đại ca tìm Lưu Kỳ nương tựa, nhưng Cam Ninh thận trọng vẫn chưa đưa ra quyết định, cho đến khi Từ Thứ xuất hiện, Từ Thứ mới có thể vượt qua y, nhìn thế lực Lưu Kỳ càng lúc càng lớn mạnh, y âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải khuyên đại ca sớm đưa ra quyết định.
Lưu Kỳ ở hậu viện rốt cuộc trấn an xong hai nàng Tình nhi, Uyển nhi, mặc khinh giáp, lưng đeo bảo kiếm, nói với Mã Trung: