Thiết Hài thấy hai người chửi mắng, tưởng là mình đã gây họa, liền xoay người muốn chuồn.
- Đại sư, không cần vội, vừa nãy ngươi nhìn thấy gì vậy ?
Ngọc Phất vội vàng giữ hắn lại.
- Một con chim màu vàng, lại còn rất lớn !
Thiết Hài khoa tay múa chân nói, dựa theo hắn miêu tả, thì con Kim Kê này còn cao hơn hắn một ít. Dựa theo Thập Tam từng miêu tả lần trước ở nhà trọ Miêu Cương, còn Kim Kê dài chừng hai thước, giống hệt với miêu tả của Thiết Hài.
- Đúng là hình dáng như vậy sao ?
Ngọc Phất liền hỏi lại.
- Giống một con chim !
Thiết Hài liền nói.
- Không giống một con gà sao ?
Tả Đăng Phong liền vội vàng hỏi lại.
- Không giống chút nào !
- Vì sao hắn có thể nhìn ra chân tướng của Kim Kê, mà chúng ta lại không ?
Ngọc Phất khó hiểu hỏi Tả Đăng Phong.
- Có hai khả năng, thứ nhất, có thể là do thần thông Phật Môn khác với đạo thuật của Đạo Môn, hoặc có thể là do hắn khác với chúng ta.
Tả Đăng Phong nói đến đây liền đưa tay chỉ lên đầu mình, ý là Thiết Hài chính là một người điên.
- Vậy khả năng nào là lớn nhất ?
Ngọc Phất liền hỏi tiếp.
Tả Đăng Phong nghe xong cũng không trả lời, mà xoay người đi về thạch lâu mà Kim Kê sống. Kim Kê đã vào trong Kim Tháp, hắn cũng không vội đi vào bắt nó, mà muốn tới xem xét một chút nơi nó từng sống, hơn nữa hắn cũng không muốn đứng trước mặt Thiết Hài bàn luận việc hắn bị điên.
- Loại khả năng thứ hai có vẻ lớn hơn, Âm Dương sinh tử bí quyết mà ta tu hành chính là pháp thuật của Xiển Giáo, đây là một loại pháp thuật đã thất truyền từ lâu, Sinh Tử Quyết có thể định sống chết, Âm Dương quyết có thể giúp nhìn rõ bản chất, pháp thuật của ta không thấp hơn Tẩy Tủy Kinh của Phật Môn, cho nên chúng ta không nhìn ra huyễn tượng mà Kim Kê biến ra, không phải tại pháp thuật thấp, mà có thể linh trí thất khiếu đã bị che đậy, Thiết Hài đã bị điên, cho nên linh trí đã rối loạn, tất nhiên là không thể che đậy hắn được.
Tả Đăng Phong liền nói.
- Tất cả mọi người đều có thể trúng kế, riêng người điên là không bị, Hơn nữa, ta đoán mặc dù Kim Kê có thể biến thành hình người, nhưng tu vị của nó cũng không cao, nếu không nó đã chính diện đối địch với chúng ta rồi.
Ngọc Phất liền nói.
- Nói có lý.
Tả Đăng Phong liền gật đầu đồng ý.
- Con mèo của ngươi hình như cũng nhận ra nó !
Ngọc Phất lại nói.
- Đúng, hôm qua trời tối khi chúng ta mới đến Thập Tam cũng có cảm giác rồi, nhưng con kia lại dùng dương khí nam nhân để che dấu hơi thở của mình, nên Thập Tam chỉ cảm thấy khác thường, nên mới luôn luôn bám theo quan sát nó.
Tả Đăng Phong liếc nhìn Thập Tam đang chạy bên cạnh nói.
- Ngày hôm qua khi chúng ta vừa đến đã ném một quả lựu đạn nổ, sau đó lại đốt lửa, nhất định nó đã nghe thấy tiếng vang và nhìn thấy ánh lửa, nếu là người thường sợ là sớm sợ hãi, không có tâm tư làm chuyện kia, đáng lẽ chúng ta phải sớm phát hiện ra điểm này, nhưng không ngờ đều sơ ý bỏ qua.
Ngọc Phất lắc đầu cười khổ.
Tả Đăng Phong nghe xong gật đầu không tiếp lời, hắn vẫn luôn cho rằng mình rất cẩn thận, bây giờ nhìn lại thì vẫn còn thiếu sót.
Trong lúc hai người nói chuyện đã đi đến thạch lâu, mở cửa đi vào, phát hiện ở giữa lầu một có một hố lửa nhóm lửa, xung quanh hố lửa có một ít công cụ sống hàng ngày bằng đồng, bên trái chất một đống ngô chưa mài, bên phải là một chiếc giường đá, bên trên phủ cỏ tranh, đi lên lầu, phát hiện bên trên một đống vỏ ngũ cốc rơi loạn, trừ những thứ đó ra thì ngay cả một chiếc giường cũng không có, đừng nói gì đến sách cổ. Như vậy có thể xác định những việc mà con Kim Kê kia biết đều không phải là từ trong sách, mà là những việc nó thực sự chứng kiến.
- Con mèo của ngươi có lai lịch như thế nào ?
Ngọc Phất không phát hiện gì xung quanh, liền tò mò nhìn Thập Tam.
- Mười hai địa chi chính là ứng với khí hậu từng khu vực khác nhau mà sinh ra, có tác dụng thay đổi khí hậu từng khu vực, chủ nhân Khương Tử Nha rất có khả năng dùng chúng để khác chế long khí nhà Thương, sau khi nhà Chu được lập, trừ nhà Chu có bốn loài động vật, thì tám loài động vật khác đều được tám đại chư hầu mang về nơi chúng đã sinh ra. Mà Khương Tử nhà vì có công lớn nên được nhà Chu cấp đất phong hầu, đất phong chính là một dãi Sơn Đông Tế Nam bây giờ, khi đó ở bán đảo Giao Đông có một quốc gia nhỏ tên là Lai, sau khi Khương Tử Nha nhận phong Tề Vương, liền cố gắng tiêu diệt nước Lai, nhưng đánh mãi không được, Sau đó hắn đành mới mười hai địa chi đến để áp chế vận số nước Lai, nhưng cuối cùng hắn vẫn thất bại, chẵng những không tiêu diệt được nước Lai mà còn bị ép phải dời đô, căn nguyên trong đó là bởi vì có một đạo nhân thần bí đưa cho nước Lai một con vật có thể áp chế mười hai đại chi, con vật này sau đó bị quốc vương nước Lai đem theo vào mộ, nhiều năm sau phá đất mà ra, lại thấy ánh mắt trời, bụng đói kêu vang chạy đến nông trại dưới chân núi trộm gà, kết quả vì quá suy yếu mà bị người ta bắt được.
Tả Đăng Phong nhớ lại chuyện cũ.
- Thứ ngươi nói chính là nó ?
Ngọc Phất chỉ Thập Tam hỏi.
- Đúng, lúc ấy trên cổ nó có đeo một cái vòng màu vàng, bên trên khác “Thập Tam Âm Dương” cho nên sau này ta mới gọi nó là Thập Tam, thật ra tên gọi của nó là gì ta cũng không biết.
Tả Đăng Phong gật đầu nói.
- Nó cường tráng như vậy làm sao lại bị người ta bắt được ?
Ngọc Phất khó hiểu hỏi.
- Cái gì mà cường tráng, ngươi cứ nói thẳng là béo đi.
Tả Đăng Phong lắc đầu cười nói :
- Lúc trước khi ta và Vu Tâm Ngữ gặp nó, thì nó còn chưa nặng đến một cân, lúc này sợ đã hơn trăm rồi.
- Thì ra nàng tên là Vu Tâm Ngữ.
Ngọc Phất gật đầu nói.
Tả Đăng Phong nghe xong liền liếc nhìn Ngọc Phất một cái, không nói gì.
- Vu là dòng họ Miêu Cương chúng ta, ở Sơn Tây cũng có, nhưng ở Sơn Đông các ngươi có rất ít họ Vu.
Ngọc Phất liền nói tiếp.
- Không rõ lắm, từ năm mười bốn tuổi nàng đã một mình sống trong đạo quan trên núi, lai lịch của nàng và Thập Tam đều bí ẩn.
Tả Đăng Phong xoay người xuống lầu. Vị sư phụ bí ẩn mất tích của Vu Tâm Ngữ, cùng với chủ nhân thật sự của Thập Tam đều là những bí ẩn Tả Đăng Phong chưa khám phá được, nhưng có một điều có thể chắc chắn, cả hai người kia đều cực kỳ lợi hại.
- Nam tử ở chung cùng Kim Kê từ đâu đến vậy ?
Ngọc Phất đi theo Tả Đăng Phong xuống lầu, thấy hắn không muốn bàn luận về việc của Vu Tâm Ngữ liền thay đổi đề tài.
- Hắn mới chính là hậu nhân duy nhất của nước Lô, con Kim Kê kia không phải là lợi dụng hắn mà ta cảm giác hình như nó có cảm tình với tên nam tử đó, nếu không cũng không lôi kéo hắn cùng vào tháp.
Tả Đăng Phong liền nói.
- Ngươi từ đâu mà suy đoán như vậy ?
Ngọc Phất nghe xong liền lộ vẻ ghê tởm. Lúc trước nàng tưởng đó là chị em loạn luân, vất vả lắm mới bác bỏ được, bây giờ lại thành người cầm giao nhau, mà người cầm giao còn ghê tởm hơn cả người với thú.
- Ta đoán, cũng không chắc đúng, sau khi bắt được mới có thể biết chính xác.
Tả Đăng Phong rời khỏi thạch lâu, đi tới trước Quỳ Long trống xem xét, dùi trống cũng ở bên cạnh, Tả Đăng Phong thuận tay cầm lên.
- Gõ hai cái thử xem ?
Tả Đăng Phong liền tò mò.
Ngọc Phất nghe xong mỉm cười gật đầu, Tả Đăng Phong liền vung tay gõ vài cái , thanh âm nặng nề ngột ngạt, không có chỗ nào kỳ lạ. Đến lúc này Tả Đăng Phong mới nhớ Quỳ Long trống này chỉ có tác dụng với đám Cự Nhân.
Trở lại tháp, Thiết Hài đang nhóm lửa nướng đất bùn, thấy hai người đi đến vội vàng quay đầu né tránh, hắn luôn cho rằng chính mình để Kim Kê chạy mất. Thực ra trong lòng Tả Đăng Phong và Ngọc Phất rất biết ơn hắn, nếu không có tên hòa thượng điên này chỉ rõ, chỉ sợ hai người đã trúng kế.
- Cửa bị khóa bên trong rồi, nên tìm cách khác để mở thôi.
Ngọc Phất dồn sức đẩy đại môn ra nhưng không được.
- Nghĩ ngơi trước đã, có một số vấn đề ta phải suy nghĩ cho rõ ràng đã.
Tả Đăng Phong hạ rương gỗ xuống đất nói.
- Vấn đề gì ?
Thiết Hài liền hỏi, người điên thường rất tò mò.
- Con Kim Kê này sau khi đi vào trong liền lập tức khóa cửa tháp lại, điều này chứng tỏ nó rất quen thuộc bên trong tháp. Nhưng bên ngoài đại môn Kim tháp luôn khóa, nó lại mở không ra. Nếu nó không mở được, thì làm sao lại quen thuộc bên trong chứ ?
Tả Đăng Phong liền nói.
Tả Đăng Phong vừa nói ra, Ngọc Phất và Thiết Hài cùng nhíu mày.
- Trước đây nó từng ở bên trong tháp.
Thiết Hài liền nói. Thiết Hài vừa lên tiếng Ngọc Phất cũng ngẩng đẩu lên, vấn đề này nàng đã nghĩ đến rồi, hơn nữa nghĩ càng xa hơn, nếu Kim Kê đã từng ở bên trong tháp vậy làm cách nào nó có thể chạy ra ngoài.
- Để ta lên đi !
Ngọc Phất im lặng một lát liền nhìn Tả Đăng Phong nói, Tả Đăng Phong liền gật đầu đồng ý.
Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong gật đầu, liền nhún người nhảy lên cao, Tả Đăng Phong thấy vậy cũng nhảy lên dùng tay tạo lực giúp Ngọc Phất lên cao thêm.
Ngọc Phất đã đến được đỉnh nhọn của tháp, liếc nhìn xung quanh một chút, lát sau nhẹ nhàng hạ xuống.
- Không có nơi nào bị phá hủy, nó không phải từ đây chạy ra ngoài.
Ngọc Phất lắc đầu nói.
- Vì sao nói nó không phải từ đây chạy ra ?
Thiết Hài liền hỏi.
- Trên cửa có xiềng xích khóa lại, điều này chứng tỏ trước đây nó đã bị nhốt bên trong, sau đó nó thoát ra ngoài được, lần này sỡ dĩ nó dẫn chúng ta đến đây là muốn nhốt chúng ta. Người con trai kia có lẽ muốn ra ngoài, nhưng Kim Kê biết mình không ra được, bởi vì trận pháp này hạn chế ngoại tộc đi ra, mặc dù có trận phù cũng không được.
Ngọc Phất liền giải thích.
- Nó cũng là ngoại tộc, chẳng lẽ nó cũng không thể ra ngoài ?
Thiết Hài liền chỉ Thập Tam nói.
Tả Đăng Phong cũng không đáp lời Thiết Hài, phân tích của Ngọc Phất hắn thấy cũng khá đúng, nhưng cũng chưa hòa toàn chính xác, hắn cảm giác Kim Kê dẫn bọn họ đi vào Kim Tháp cũng không phải là để giam cầm bọn họ, mà là muốn lợi dụng bọn họ phá vỡ trận pháp, trận pháp vừa bị phá thì nó cũng được tự do.
- Ngươi có dập tắt được lửa lớn hay không ?
Tả Đăng Phong thu lại suy nghĩ, nhìn Thiết Hài hỏi.
- Đã tắt !
Thiết Hài lộ vẻ kiêu ngạo nói.
- Đám lửa đó là do ta đốt, nơi này đều là quái vật, nếu trận pháp nơi này bị phá thì chúng cũng thoát ra ngoài, ngươi dập tắt lửa lại là gây họa rồi.
Tả Đăng Phong nghiêm mặt nói.
- A Di Đà Phật ! Đệ tử Phật Môn quét rác cũng không hại chết con sâu cái kiến, ngay cả tính mạng con thiêu thân cũng là đáng quý.
- Con kiến và thiêu thân không phải quái vật, ngươi đã gây họa, cho ngươi cơ hội để sửa sai, lại đốt lửa lênh đi, đem tất cả quái vật nơi này thiêu chết, nếu đốt không chết vậy ngươi tự ra tay giết hết chúng đi.
Tả Đăng Phong đưa ra nhiệm vụ.
- A ! Ta đến đây là để tìm hầu tử chứng không phải đến để sát sinh, ta mặc kệ !
Thiết Hài liền từ chối.
- Được rồi, đám quái vật ra ngoài cũng không thể hại những người biết pháp thuật như chúng ta, ngươi đừng làm khó Minh Tịnh đại sư nữa !
Ngọc Phất cười xấu xa nói.
- A Di Đà Phật ! Không thể để dân chúng bình thường bị hại được, lão nạp lần này phải đi hàng yêu phục ma.
PS: Ch này chưa biên hết, mai mình sẽ biên lại, mọi ng đọc đỡ trước