Thiết Hài nói xong đứng dậy xoay người rời đi, vừa đi được vài bước lại quay trở về.
- Làm sao vậy ?
Tả Đăng Phong cười hỏi.
- Không thể để bụng đói đi hàng yêu phục ma.
Thiết Hài nói xong liền dùng linh khí lấy một bọc đất trong đống lửa lên, dùng tăng bào bọc lại đi ra khỏi thành.
- Hắn là người lương thiện, chúng ta không nên trêu đùa hắn nữa.
Ngọc Phật lắc đầu thở dài, nói.
- Lúc hắn trộm hầu tử của cô sao cô không nói hắn lương thiện ? Huống chi chuyện đó có gì nguy hiểm chứ, chỗ Kim Tháp này mới là nơi nguy hiểm này !
Tả Đăng Phong vừa nói vừa cho thêm củi vào đống lửa.
- Tòa Kim Tháp này cũng không phải dùng vàng xây nên, những viên hoàng kim ở đây đều có hoa văn đá, tôi nghĩ trước đây chúng chắc là đá xanh, sau này bởi vì chịu ảnh hưởng của Kim Kê mới biến thành những viên vàng cứng rắn.
Ngọc Phật phân tích.
- Rất có thể, xương cốt của những người khổng lồng kia sở dĩ trở thành như thế kia chắc cũng là do bị con Kim Kê này ảnh hưởng.
Tả Đăng Phong đưa tay lên miêu tả.
- Xiềng xích nơi này còn nguyên vẹn, chứng tỏ con Kim Kê không phải từ nơi này chạy ra, phải có một cái cửa khác.
Ngọc Phật nói.
- Rất có lý, chẳng qua cái cửa này chắc là không phải khi xây dựng đã có, mà là sau này mới xuất hiện, hơn nửa nơi ra vào chắc là ở dưới đất.
Tả Đăng Phong gật đầu nói.
- Loài chim không am hiểu việc đào đất.
Ngọc Phật lắc đầu nói.
- Tôi lúc trước từng nhìn thấy trận pháp vây khốn Cửu Dương Hầu, chính là theo con đường Dương Kim sinh Âm Thủy. Con Kim Kê này thuộc tính Âm, rất có thể sẽ làm sinh ra Dương Thủy, nhưng xung quanh Kim Tháp này lại không có nguồn nước lớn, điều này rất có thể là vì không gian bên trong tháp rất lớn, số Dương Thủy sinh ra rất có thể đã thoát ra từ dưới đất, nói cách khác thì Kim Kê có thể là chạy ra từ dòng nước ngầm này..
Tả Đăng Phong liền phân tích
- Chia ra hai đường, trước hết tìm kiếm trong thành, nếu không có phát hiện gì thì phải tìm kiếm từ các ao hồ ngoài thành vậy.
Ngọc Phật đứng dậy nói.
- Không cần vội, ăn một chút trước đã, sau đó thử xem có thể mở cánh cửa này ra hay không.
Tả Đăng Phong liền ngăn cản Ngọc Phật, đem một cục đất trong đống lửa ra, đập vỡ lấy ra con chim trĩ bên trong ra chia một nửa cho Ngọc Phật..
Ngọc Phật ăn rất ít, Tả Đăng Phong cũng ăn không nhiều, còn thừa lại đều cho Thập Tam.
Ăn xong, Tả Đăng Phong bắt đầu đi lại xung quanh tìm kiếm nơi thích hợp để bố trí trận pháp.
- Đại môn của Kim Tháp dày hơn 2 thước, rất khó phá hủy.
Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong tính toạn phạm vi, đoán được là hắn muốn bày ra một loại trận pháp gì đó.
- Thượng sách là mở ra đại môn đi vào trong bắt nó, trung sách là tìm kiếm dòng chảy của Dương Thủy, cái này rất tốn thời gian và sức lực. Còn hạ sách chính là ôm cây đợi thỏ, chờ bọn họ tự đi ra. Có thể dùng thượng sách là cách tốt nhất.
Tả Đăng Phong nói xong liền đi về phía cửa thành, một lát sau đã tháo gỡ cái cầu treo to lớn đem lại, dựng đứng lên, bỏ thêm củi vào, đã bày xong trận.
- Đây là trận pháp gì ?
Ngọc Phật tò mò hỏi.
- Không biết, trận pháp tôi bày ra đều không có tên.
Tả Đăng Phong thoải mái nói.
- Cậu còn trẻ như vậy đã có thể tự nghĩ ra trận pháp, lâu thêm chút nữa rất có thể sẽ trở thành trận pháp tông sư một đời.
Ngọc Phật tràn ngập kính nể nói.
- Tôi không nghĩ xa đến vậy.
Tả Đăng Phong nhíu mày suy tư.
- Có việc gì khó khăn sao ?
Ngọc Phật thấy vẻ mặt đăm chiêu của hắn, liền hỏi han.
- Cái hỏa trận này có thể phát ra uy lực gấp mấy lần của Vu Hồi Bích. Nhưng nơi này lại không có chỗ để làm nơi phản chấn, chỉ có thể dùng người thay thế, nam nhân thuần dương, nữ nhân thuần âm, cho nên hai người chúng ta không thể tự mình đảm nhận nơi phản chấn, chỉ có thể cùng nhau làm.
Tả Đăng Phong nhíu mày nói.
- Vậy thì cùng làm thôi!
Ngọc Phật nghe xong liền đi đến bên cạnh hắn, nói.
- Cùng nhau làm thì lấy ai khởi động trận pháp.
Tả Đăng Phong xua tay nói, vật trên sàn nhóm lửa nặng đến mấy trăm cân, Thập Tam chắc chắn không thể di chuyển được.
- Vẫn là nên đi tìm nơi ra vào khác đi.
Ngọc Phật liền nói.
- Cái cửa ra vào kia nhất định là cực kỳ bí mật, hơn nữa nơi đó là dòng nước chảy, mà bên trong nước nơi này đều có châu chấu, chuồn chuồn, có có loại quái ngư ăn thịt người, tôi thật sự không muốn xuống nước, càng không muốn lâm vào bị động.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói, hắn không sợ to con, mà chỉ sợ số lượng quá nhiều.
- Vậy phải làm sao giờ ?
Ngọc Phật cười khổ hỏi.
- Có rồi !
Tả Đăng Phong bất ngờ nghĩ ra một phương án có thể dùng, đi lên trước đốt lên đống lửa, sau đó để Ngọc Phật đứng ngoài ba trượng chờ lửa lớn lên thì đẩy ngã cái giá đỡ, tu vi của Ngọc Phật ngang ngửa với Kim Châm, có thể phát linh khí ra ngoài ba trượng, mà hắn cố gắng có thể được năm đến bảy trượng, trong mọi người thì tu vị của Ngân Quan cao nhất, có thể phát ra linh khí xa đến chín trượng.
Còn bản thân Tả Đăng Phong thì đi tới phía sau cách đống lửa hơn mười trượng, ngoắc tay gọi Thập Tam đến, để nó ngồi xổm bên phải cách hắn năm bước chân, mục đích làm như vậy là để Thập Tam bổ sung một ít âm khí, nếu Thập Tam đã được gọi là Thập Tam Âm Dương, vậy thì trong cơ thể nó tất nhiên là có chứa hai thuộc tính Âm Dương.
- Không được cử động, nhất định không được cử động đó.
Tả Đăng Phong nhìn Thập Tam dặn dò, Thập Tam nghe xong rất lo lắng, mặc dù nó không hiểu vì sao Tả Đăng Phong bắt mình ngồi ở đây, nhưng sau khi nghe hắn dặn dò thì nó vẫn gật đầu.
- Tốt rồi, đánh đỗ giá gỗ đi, để nó tiếp xúc với địa khí.
Tả Đăng Phong đợi cho lửa đã lớn, nhìn Ngọc Phật nói.
- Có làm bị thương nó hay không ?
Ngọc Phật không an tâm, chỉ Thập Tam nói.
- Lực đạo phản chấn đều do tôi hứng chịu, nó chỉ là trung hòa khí Âm Dương ở khu vực này thôi, không có nguy hiểm gì đâu.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
Ngọc Phật nghe vậy liền xoay người phát ra linh khí đánh đỗ giá đỡ, hỏa trận liền rơi xuống đất, Tả Đăng Phong lập tức cảm giác được một cỗ hơi nóng phản chấn về phía mình, việc lúc này hắn cần làm chính là phát ra linh khí, trụ vững trước cỗ phản lực này, để tạo ra lực phản chấn cho hỏa trận lao về phía trước.
Không ngoài dự đoán của Tả Đăng Phong, Thập Tam thật sự có thể trung hòa khí hậy khác nhau ở từng khu vực, nhưng khiến hắn bất ngờ là phản lực của hỏa lực lại mạnh mẽ khác thường, mặc dù bản thân cảm giác không chịu nổi, nhưng vì bản thân không cam mình cứ vậy mà bỏ qua, trong lúc nguy cấp hắn đem một phần lớn hơi nóng dồn xuống mặt đất, theo lý thuyết thì sau khi vào đất đạo hơi nóng này sẽ dần biến mất, nhưng Tả Đăng Phong lại không ngờ, vì tòa thành này bị bỏ hoang đã nhiều năm, phía bên trên thật sự là đường đất, nhưng bên dưới bùn đất đó lại chính là mặt đường lót đá xanh, mà đá xanh xung quanh Kim Tháp do chịu ảnh hưởng của Kim Kê cho nên nhiễm tính Kim rất nặng. Cứ như vậy đã tạo ra một nòng pháo có hai đầu, ngọn lửa liền chia làm hai đường, một phần xông thẳng về đại môn của Kim Tháp, còn một phần thì lao thẳng xuống mặt đất dưới chân Tả Đăng Phong, việc này chỉ diễn ra trong chớp mắt, trong lúc Tả Đăng Phong còn chưa kịp phản ứng gì đã bị thổi tung lên trời, bên cạnh còn truyền đến tiếng kêu “Meo ~!, chứng minh cách mình năm bước Thập Tam cũng không may mắn thoát khỏi cùng bị thổi tung lên cao.
Cũng may là ngọn lửa chỉ ở ngầm dưới mắt đất, chỉ có hơi nóng bị dồn bức lên trên, cho nên không gây thương tổn gì lớn, nhưng một người một mèo vẫn bị vụ nổ làm cho cực kỳ chật vật, sau khi rơi xuống mặt mũi đều bám đầy tro bụi.
- Cậu không có sao chứ ?
Ngọc Phật thấy vậy liền vội vàng chạy lại gần Tả Đăng Phong.
- Không sao cả ! Đến lúc này cô còn cho rằng tôi sẽ trở thành trận pháp tông sư một đời không ?
Một lúc sau khi tạm thời ổn định thân hình, Tả Đăng Phong liền liếc nhìn tìm kiếm Thập Tam, Thập Tam cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua là bị hù dọa không ít, bỏ chạy ra ngoài ra.
- Từ từ sẽ được, không cần nôn nóng.
Ngọc Phật nghe xong liền phì cười, nàng cũng đã nhìn ra mặc dù Tả Đăng Phong có thể bày ra trận pháp, nhưng còn chưa thành thục, còn cần nghiên cứu và cải tiến rất nhiều.
Ở trước mặt khác phái bị , chật vật như thế này khiến Tả Đăng Phong rất xấu hổ. Cười trừ một chút, sau đó vuốt lại quần áo trên người, đi về hướng đại môn Kim Tháp.
Uy lực hỏa trận này rất lớn, đại môn dày hai thước vậy mà bị đụng cho biến dạng vặn vẹo, nhưng tieencs là vẫn chưa bị mở ra, xem tình hình thì từ trên xuống dưới đằng sau cánh cửa đều có cài then.
Tả Đăng Phong thấy thế cực kỳ chán nản, mất mặt, thật là mất hết mặt mũi mà.
- Lúc trước tôi luôn lo lắng trong lúc chúng ta tìm kiếm cửa ra vào khác, chúng nó sẽ từ nơi này chạy ra ngoài, như thế này thật tốt, chúng ta không vào được, chúng nó cũng không thể ra.
Ngọc Phật liền an ủi.
- Cô lo hướng Bắc và Tây Bắc, tôi lo phía Đông Nam và Tây Nam, trước tìm kiếm trong thành, nếu không có, thì đi ra ngoài.
Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phật cười cười, nữ nhân thông minh trong lúc nam nhân lúng túng sẽ giúp giữ mặt mũi cho họ.
Ngọc Phật gật đầu, đi về hướng Đông Bắc, Tả Đăng Phong cũng xoay người đi về khu vực Đông Nam, Thập Tam nhìn thấy Tả Đăng Phong vẫn để rương gỗ lại đây, biết là hắn sẽ trở lại, cho nên không hề cùng đi với hắn.
Nhìn tổng thể thì tòa thành cổ này chia thành thành Đông và thành Tây, thành Đông là khu vực quý tộc sinh sống, mà thành Tây là khu vực của nộ lệ sinh sống. Tả Đăng Phong an bài trước đó là vì để cả hai cùng tuần tra một nửa khu vực quý tộc và khu vực nô lệ.
Tòa thành trì này đã có hơn ba ngàn năm lịch sử, đồ đạc bên trong toàn bộ đều đã hư hỏng, nhưng những đồ đạc làm bằng vàng bạc và ngọc quý thì vẫn còn giữ được, thông qua một số lớn đồ dùng bằng bạc và lầu các hoa mĩ có thể thấy được cuộc sống cực kỳ xa hoa của đám quý tộc nơi này lúc xưa, ngược lại, ở nơi ở của nô lệ, ngay cả giường đá cũng không có, công cụ sinh sống hàng ngày đều làm từ đá, cộng cụ thường thấy nhất ở đây chính là búa đá và các loại nông cụ. Tả Đăng Phong còn phát hiện một món đồ trang sức duy nhất, chỉ dùng đá đen mài nên, bộ trang sức này rất lớn, không cần hỏi cùng biết là cho đám Cự Nhân dùng, mặc dù địa vị của họ là nô lệ thấp kém, nhưng vẫn có lòng yêu cái đẹp.
- Làm sao cô lại trở về tay không ?
Lúc Tả Đăng Phong trở về Kim Tháp đang kiểm kê chiến lợi phẩm thì Ngọc Phật trở lại.
- Làm sao cậu lại bắt chước đám người NB ?
Ngọc Phật ngạc nhiên khi thấy ánh mắt Tả Đăng Phong tỏa sáng khi nhìn vàng bạc châu báu trước mắt.
- Ngày sau tôi vẫn cần phải ăn cơm, huống gì xã hội ngày nay có tiền mua tiên cũng được,
Tả Đăng Phong đem những đồ vật kiếm được ném vào trong rương gỗ, mấy thứ này hắn đều lấy từ khu vực quý tộc sinh sống, chủ yếu là vàng và ngọc, bạc trắng rất ít.
- Thật không ngờ, đừng nói một món đồ cậu cũng không bỏ lại nhé?
Ngọc Phật cười khổ nói.
- Không, có thể lấy đều lấy hết.
Tả Đăng Phong đém hết đống đổ bỏ vào rương gỗ xong, liền xoay người đi về hướng khu vực Đông Bắc, những đồ vật ở đó chắc chắn Ngọc Phật không thèm lấy, hắn cần phải đến đó vơ vét bằng hết.
- Tả Đăng Phong, từ bao giờ mà cậu trở thành tham tiền như vậy ?
Ngọc Phật bực tức nói.
- Khi tôi bắt đầu biết chuyện nhiều người thì lực lớn.
Tả Đăng Phong vẫn không quay đầu lại :
- Xã hội này tiền là thứ quý giá nhất, thứ không đáng tiền nhất chính là mạng người, có đầy đủ tiền, tôi có thể thuê vô số kẻ không cần mạng là người hầu cho mình.
Ngọc Phật nghe xong bất ngờ nhíu mày, trước giờ nàng luôn cho rằng Tả Đăng Phong là người rất chính trực, nhưng bây giờ nàng không còn nghĩ như vậy nữa.
PS: Vì muốn hoàn thành bộ SCCG nên đã dừng truyện vài ngày, thành thật sr mọi người, hiện giờ truyện sẽ đc ra đều trở lại Mọi ng thông cảm.