Thiết Hài cảm thấy khó hiểu khi nhìn Thập Tam nằm lỳ trên giường.
-Nó không phải đang tức giận.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.Thập Tam cũng không thể thông qua nét mặt biểu đạt 1 cách chính xác cảm xúc trong lòng nó , trừ phi là người rất quen với nó mới có thể nhìn ra nó đang cảm thấy đau thương và ủ rũ.
Nhìn vẻ đau thương và ủ rũ của Thập Tam, Tả Đăng Phong cũng từ từ có thể hiểu được suy nghĩ của nó. Đau thương chứng tỏ tình cảm giữa nó và con rồng sống cộng sinh với nó có tình cảm rất tốt,hơn nữa đã rất lâu rồi nó chưa được gặp con rồng kia. Ủ rũ chứng tỏ nó đang nhớ lại sự uy phong và lực lượng khổng lồ của nó khi xưa.
-Bạn của nó là 1 con rồng thật sao?
Thiết Hài quay đầu nhìn Tả Đăng Phong.
-Đó mới chỉ là suy đoán của tôi thôi! Thôi ngủ đi!
Tả Đăng Phong nhíu mày lên tiếng. Hắn chưa thấy Thập Tam đau lòng như vậy. Nếu nó là người thì chắc chắn lúc này nó đang rơi lệ. Nhưng Thập Tam không phải người, dù nó có đau lòng đến đâu nó cũng không thể khóc được.
Thiết Hài cảm thấy rất khó hiểu với trạng thái cảm xúc của Thập Tam lúc này. Lão cũng không hiểu được Thập Tam, cho nên lão không biết trong lòng nó đang nghĩ gì. Nhưng Tả Đăng Phong lại có thể cảm nhận được cảm xúc trong lòng của Thập Tam. Tình hình này giống như một vị tuyệt đỉnh cao thủ đã từng tiếu ngạo giang hồ vì một lý do bất ngờ bị mất sạch tu vi linh khí. Sau rất nhiều năm, y đã quen với cuộc sống bình thường. Nhưng vì 1 lý do ngẫu nhiên, y lại bị người nào đó nhận ra. Điều đó khiến y nhớ lại khi trước mình đã từng huy hoàng thế nào. Sự huy hoàng khi trước như 1 bức tranh tương phản với cuộc sống tẻ nhạt chán nản hiện tại khiến cho y vừa đau thương vừa ủ rũ.
Nếu là người bình thường chắc sẽ chạy tới an ủi Thập Tam. Nhưng Tả Đăng Phong không hề làm vậy.Sau khi hắn hỏi xong vấn đề này,hắn tắm táp rồi leo lên giường đi ngủ. Hắn làm vậy không phải là hắn không quan tâm đến Thập Tam,mà là bởi hắn hiểu rõ Thập Tam.
Thập Tam có đặc điểm thích khoe khoang. Nó cũng chẳng ngán bất cứ đối thủ nào, dù đánh thắng hay đánh không lại thì đều tiểu ra 1 bãi để ra oai. Điều này chứng tỏ trước kia lòng tự trọng của nó rất lớn.Con vật có lòng tự trọng lớn không chấp nhận sự an ủi của người khác,vì sự an ủi sẽ bị chúng coi là thương hại,mà chúng thì không cần thương hại.
Tả Đăng Phong cũng không hỏi Thập Tam xem lúc trước nó ở chỗ nào, bởi vì Thập Tam có thể chẳng nhớ được. Mà cho dù nó có nhớ được, 3000 năm đã đủ khiến cho biển rộng hoá ruộng dâu. Hắn rất khó tìm được vật tham chiếu của năm đó.Thập Tam rốt cuộc là loại động vật gì? Thập Tam năm trước nó ở chỗ nào?Chủ nhân trước kia của Thập Tam là ai?Con rồng do Thập Tam diễn hoá ra đang ở đâu?Chủ nhân trước kia của Thập Tam vì sao phải lấy đi nội đan của nó? Nếu tìm lại được nội đan,Thập Tam có thể khống chế lại được con rồng kia không? Tất cả đều là bí ẩn,nhưng hiện tại hắn không có manh mối để có thể phân tích rõ ràng hơn để tìm kiếm.
Đã không có manh mối, Tả Đăng Phong cũng không để lộ ra ý định đi tìm lại nội đan cho Thập Tam. Bởi vì hắn biết rõ khả năng tìm lại nội đan gần như không có,vì chủ nhân trước kia của Thập Tam nhất định đã lấy nội đan để cho mình dùng.Trung Quốc rộng lớn như vậy mà nội đan lại nhỏ như hạt đậu, làm sao mà tìm.
Tả Đăng Phong không nói ra ý định muốn giúp Thập Tam tìm lại nội đan bởi vì một khi nói ra, Thập Tam sẽ ôm hy vọng. Nếu như cuộc tìm kiếm không có kết quả, Thập Tam nhất định sẽ càng thêm ủ rũ. Hắn sẽ âm thầm lưu ý vì quá trình tìm kiếm 4 loại động vật thuộc tính âm khiến hắn gần như phải đi khắp sông núi Trung Hoa. Khi đó hắn vừa tìm kiếm động vật thuộc tính âm vừa lưa ý tới những manh mối có quan hệ tới thân thế của Thập Tam .Hơn nữa Thập Tam sẽ luôn đi theo hắn. Nếu như Thập Tam phát hiện manh mối chắc chắn nó cũng sẽ có biểu hiện.
Trên thực tế có một số manh mối đã xuất hiện trước đây rất lâu. Trên đường đi theo hắn tới vùng Hồ Nam,Tương Tây của Dung Quốc, Thập Tam luôn thích ăn độc trùng, đặc biệt là nó rất giỏi xua đuổi đám cự mãng. Trên thực tế hình thể của mấy con cự mãng kia cực kỳ lớn nên không có khả năng sợ chút xíu nước tiểu mèo kia.Điều khiến chúng thực sự sợ hãi rất có thể là chút long khí yếu ớt ẩn tàng trong cơ thể của Thập Tam.
Mọi chuyện chỉ sợ phải phân tích lại từ đầu vì nếu cẩn thận và tỉnh táo để phân tích 1 cách toàn diện, Tả Đăng Phong có thể tìm ra một ít manh mối. Năm đó ở biên giới Dung quốc, hắn và Thập Tam đã từng gặp 1 mỹ nữ xà trong 1 thành trì bị bỏ hoang. Hành vi và thần sắc của Thập Tam cho thấy nó trước đó đã từng được nghe mỹ nữ xà ca hát, hơn nữa nó còn gật đầu cho thấy nó đã từng đi theo chủ nhân lúc trước tới Dung quốc. Kết nối 2 chuyện có thể kết luận Thập Tam và chủ nhân trước đó của nó cũng rất được hoan nghênh khi đến Dung Quốc , nếu không người Dung Quốc cũng đã chẳng để cho mỹ nữ xà hát cho họ nghe.
Nhưng nếu vậy lại có 1 hiện tượng rất lạ diễn ra. Thập Tam và 12 địa chi vốn là kẻ thù nên theo lý thuyết chủ nhân trước kia của Thập Tam và Khương Tử Nha cũng là kẻ thù. Nhưng là thân là nước phụ thuộc của Chu Triều như Dung Quốc lại chiêu đãi chủ nhân trước kia của Thập Tam chứng tỏ chủ nhân trước kia của Thập Tam và Khương Tử Nha cũng không phải là tử thù. Ít nhất họ cũng còn chưa đến mức hoàn toàn trở mặt.
Mà hình dáng vòng đeo cổ của Thập Tam và 12 địa chi lại giống nhau. Thập Tam và 12 địa chi vốn thuộc 2 phe phái khác nhau nên theo lý thì vòng đeo cổ của chúng không nên giống nhau mới phải. Nhưng thực tế thì 2 loại vòng cổ này rất giống nhau. Điều này chứng tỏ Khương Tử Nha cũng có liên lạc với chủ nhân trước kia của Thập Tam. Họ chẳng những liên lạc với nhau mà quan hệ của 2 người cũng không hề bình thường.
Còn 1 điểm phải bàn nữa là về tác dụng của vòng đeo cổ. Ngoài mặt thì vòng đeo cổ này cũng chẳng có tác dụng gì vì không cái tác dụng gì. Nhiều lắm cũng chỉ giống như 1 chiêu bài mà thôi vì thiếu nó,12 địa chi cũng chẳng phải chịu ảnh hưởng tiêu cực gì.Đã vậy 2 bên việc gì phải đeo vòng đeo cổ cho 12 địa chi và Thập Tam.
Sau khi nghĩ tới đây,Tả Đăng Phong đã lăn ra ngủ. Nhưng hắn cũng chỉ ngủ được 1 thời gian rất ngắn thì đã tỉnh lại. Sau khi tỉnh dậy toàn thân hắn run lên vì kích động. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn đã kết nối tất cả manh mối với nhau. Hắn đã hoàn toàn hiểu hết mọi chuyện. Đã không có bất cứ 1 nghi vấn và độ chính xác chắc chắn là 100%.
3000 năm trước,môn nhân của Xiển Giáo là Khương Tử Nha xuống núi phụ tá Chu thiên tử đông chinh chinh phạt Trụ vương. 12 địa chi do lão tìm ra đã cải biến số mệnh của triều nhà Chu, khiến cho triều nhà Chu có thể toạ ủng giang sơn. Cho tới tận lúc đó, Khương Tử Nha làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, không gặp bất cứ 1 trở ngại nào nên sau khi thành lập triều nhà Chu, Khương Tử Nha rất có thể đã trở nên tự cao tự đại. Sự kiêu ngạo tự đại của lão khiến cho 1 môn nhân của Tiệt Giáo cảm thấy bất mãn. Vì thế vị môn nhân Tiệt Giáo này sau khi tìm ra Thập Tam đã đưa cho Lai Quốc,khiến cho vận mệnh quốc gia của 1 tiểu quốc như Lai quốc trở nên thuận lợi và may mắn "cá chất đầy thuyền, bò dê hàng đàn,thóc lúa đầy kho, ba năm không 1 người chết đói" .
Chủ nhân cũ của Thập Tam sở dĩ đem Thập Tam đưa cho Lai Quốc mà không đưa cho quốc gia của hắn cũng vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, Lai Quốc nằm trong 1 góc của bán đảo Giao Đông,diện tích nhỏ bé nên cũng chẳng gây ra nhiều sóng gió; nếu có chuyện xảy ra cũng dễ dàng thu dọn. Thứ 2 là Lai Quốc nằm cạnh Tề quốc mà Khương Tử Nha được Chu vương ban thưởng. Hắn muốn lợi dụng tiểu quốc này để dạy cho Khương Tử Nha 1 bài học,tránh chuyện lão coi mình là bố của thiên hạ.
Lai Quốc cũng không thuộc về các tiểu quốc chư hầu của triều nhà Chu,cho nên sau khi Khương Tử Nha nhận được Tề quốc thì ngay lập tức phái binh đánh Lai Quốc để thống nhất phần đất phong của mình. Nhưng lão không thành công. Rơi vào đường cùng lão đành phải mời 12 địa chi để chống lại Thập Tam của Lai Quốc. Nhưng kết quả là lão mất sạch cả thể diện bởi vì 12 địa chi cũng không phải là đối thủ của Thập Tam. Cuối cùng Tề quốc chẳng những không xử lý nổi Lai Quốc, mà còn để Lai Quốc "được thần vật khắc chế 12 quỷ quái, ép Tề chúa là Khương Tử Nha phải lui lại 600 dặm".
Mục đích của môn nhân của Tiệt Giáo kia cũng chẳng phải là tranh giành thiên hạ với Khương Tử Nha. Y chỉ muốn dạy cho Khương Tử Nha 1 bài học. Sau khi ép Khương Tử Nha phải dời đô xong thì y cũng đã đạt được mục đích của mình.Vì thế y muốn dẫn Thập Tam rời khỏi Lai Quốc. Nhưng quân chủ của Lai Quốc lúc này đã biết rõ Thập Tam là "thần vật" bèn dập đầu như tế sao, sống chết gì cũng không để y mang Thập Tam đi.
Vì vậy, người môn nhân Tiệt Giáo này bắt đầu cảm thấy rất lo âu. Nguyên nhân mà hắn cảm thấy lo âu cũng rất đơn giản: Bởi vì y biết rõ triều nhà Chu thuận theo lòng trời mà toạ ủng giang sơn. Hắn đưa Thập Tam cho Lai Quốc cũng chỉ là để dạy cho Khương Tử Nha 1 bài học, nhưng nếu như Thập Tam vẫn tiếp tục ở lại Lai quốc,Lai Quốc sẽ nhân cơ hội này mượn long khí để tấn công triều Chu. Nếu làm vậy thì y đã nhiễu loạn càn khôn, gây ra đại họa.
Rơi vào đường cùng, người môn nhân Triệt Giáo này bèn mang đi nội đan của Thập Tam. Như vậy "thần vật" tuy vẫn còn ở lại Lai Quốc nhưng cũng không phát huy được bất cứ tác dụng gì. Còn Lai Quốc quân chủ lại không biết được chuyện này. Lúc y sắp chết còn đem chôn Thập Tam vào trong lăng mộ vì sợ sẽ mất đi "thần vật" này. Nhưng không có nội đan thì Thập Tam không thể nào tiếp tục thay đổi địa khí,phát ra long khí, vì vậy đến cuối cùng Lai Quốc vẫn bị Tề quốc tiêu diệt.
Tiểu quốc Lai Quốc này,cùng con mèo Thập Tam này chẳng qua chỉ là công cụ để người môn nhân Tiệt Giáo kia dạy cho Khương Tử Nha 1 bài học.
Ngoài ra ,Tả Đăng Phong sở dĩ dám chắc chắn chủ nhân trước kia của Thập Tam là môn nhân của Tiệt giáo cũng không phải là hắn suy đoán lung tung. Bởi vì môn nhân của Xiển Giáo chắc chắn sẽ không làm khó dễ Khương Tử Nha; còn môn nhân của Đạo giáo một mực tuân thủ quy củ ít khi gây loạn. Chỉ có môn nhân của Tiệt Giáo là không tuân thủ quy củ, nếu thấy chú không thuận mắt thì anh đây sẽ ra tay cho chú 1 bài học.
Vòng đeo cổ của 12 địa chi và Thập Tam rất giống nhau cũng chỉ có 1 nguyên nhân duy nhất để lý giải: đó là người môn nhân Tiệt Giáo này vô cùng thông minh. Y chắc chắn đã dụ dỗ Khương Tử Nha đánh cuộc, sau đó y làm 1 chiếc vòng đeo cổ giống y hệt như chiếc vòng đeo cổ mà Khương Tử Nha làm để đeo cho 12 địa chi rồi đeo lên cổ Thập Tam. Mục đích của y khi làm như vậy là để lưu lại cho mình 1 con đường lui. Nếu chẳng may làm lớn chuyện có cấp trên tra cứu trách nhiệm, hắn cũng có thể trả lời:
- 2 người chúng tôi chỉ đùa chơi thôi! Ngài xem, vòng đeo trên cổ những con vật nhỏ này chẳng phải là giống y chang nhau sao.
Còn phải nói thêm rằng chiếc vòng trên cổ của Thập Tam và 12 địa chi cũng không phải được đeo lên khi chúng còn nhỏ, mà do Khương Tử Nha cùng người môn nhân Triệt Giáo kia dùng phép thuật đeo lên cho chúng. Động vật ăn cỏ có kích thước không giống nhau,nên căn bản không thể nhân lúc chúng còn nhỏ mà đeo lên cổ chúng được,bởi vì chúng sẽ chạy loăng quăng khắp nơi, căn bản có đeo cũng tuột mất. Nhưng nếu đeo chật quá cũng không được, bởi vì không ai biết những địa chi sẽ lớn lên kích thước sẽ tăng thêm bao nhiêu. Chẳng may chúng mập ra, vòng cổ trên cổ chúng sẽ khiến chúng ngạt thở mà chết.
Đoán ra được chuyện đã diễn ra cách đây 3000 năm khiến Tả Đăng Phong cảm thấy rất vui mừng. Nhưng điều khiến cho hắn càng vui mừng hơn chính là lần này đi tới Bộc Quốc và Mâu Quốc,không những có thể tìm thấy được địa chi thuộc tính âm mà hắn còn có thể tìm được lời giải cho câu đố về thân thế của Thập Tam.
Tả Đăng Phong cũng không phải suy nghĩ lung tung. Kết quả mà hắn đưa ra toàn bộ đều có căn cứ xác đáng.Năm đó Thập Tam chắc chắn không sống trong phạm vi của triều nhà Thương hay triều nhà Chu, bởi vì triều nhà Thương nếu có được nó thì quốc gia cũng không bị diệt vong.Còn triều nhà Chu toạ ủng giang sơn là nhờ vào 12 địa chi chứ không phải là Thập Tam. Cho nên lúc trước Thập Tam chắc chắc sống ngoài Thương Chu, ở 1 trong số những nước chư hầu của Thương Chu hoặc có thể là những nơi không người sinh sống. Ngoài ra đường biên giới của khu vực Vân Nam mà hai nước Bộc quốc và Mâu quốc thuộc trong đó cũng không khác gì mấy với đường biên giới 3000 năm trước. Khu vực này ẩm ướt lại nhiều rừng rậm đủ điều kiện để rồng sinh sống.
Nghĩ thông được chuyện này, Tả Đăng Phong cũng không lập tức nói cho Thập Tam biết. Thứ nhất là vì Thập Tam đã lấy lại được tinh thần.Hiện tại nó còn đang vui vẻ lăn qua lăn lại trong phòng tắm. Thứ hai là Thập Tam có tìm lại được nội đan hay không cũng không quan trọng, bởi vì trong mắt của Tả Đăng Phong,Thập Tam không phải là lính của hắn, mà nó là người nhà của hắn.