Người nhà! Từ mà vốn chỉ dùng cho người, nhưng Tả Đăng Phong sớm đã phát chán với hai người chị và hai người anh rể của hắn.Sau khi mẹ hắn mất, lỗi sai cũng không chỉ thuộc về hai người anh rể, 2 bà chị của hắn cũng có phần. Lúc trước khi trở về hắn đã để lại cho 2 bà chị mấy cây vàng.Hắn vốn không tính trở lại đó nữa,mà có thể cùng Vu Tâm Ngữ sống 1 cuộc sống thế ngoại đào viên. Nhưng kết quả là Vu Tâm Ngữ mất sớm. Hiện tại hắn chỉ còn có Thập Tam. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nhờ vả Thập Tam làm gì cả, chỉ cần có Thập Tam ở bên cạnh là hắn đã cảm thấy vui lắm rồi.
Sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong dẫn theo Thiết Hài và Thập Tam dạo chơi bến Thượng Hải thêm 1 lần nữa. Chuyện đầu tiên phải làm là dẫn Thiết Hài đi cắt tóc. Sau khi cạo trọc, chín đốm nhang nhìn càng thấy rõ hơn. Số đốm nhang là nhiều hay ít chứng tỏ địa vị của tăng nhân là cao hay thấp.Chín đốm nhang đã là địa vị cao nhất.
Tả Đăng Phong cũng quyết định cắt tóc.Tóc hắn đã dài đến bả vai khiến cho tầm mắt bị ảnh hưởng,muốn phớt lờ cũng không được.
Sau khi cắt tóc,Tả Đăng Phong cứ nhìn chằm chằm vào gương. Hắn đã hai năm trời chưa cắt tóc. Việc cắt ngắn tóc tai khiến hắn nhớ lại cảm giác khi mình còn công tác trong sở văn hoá . Hắn vốn là 1 văn nhân, mà hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới một ngày kia hắn sẽ trở thành cao thủ huyền môn.Những biến đổi của hắn trong thời gian ba năm quả thật quá lớn.
Sau đó Tả Đăng Phong lại dẫn Thiết Hài đi ăn cơm Tây, xem phim rồi ngồi xe hơi. Hắn cố ý làm vậy để khiến cho Thiết Hài lầm tưởng rằng bến Thượng Hải chỉ có mấy thứ này là chơi vui, khi chơi xong rồi thì họ phải đi.
Sau đó hắn phải chuẩn bị những vật dụng hằng ngày.Lần này ba người sẽ cùng nhau đi tìm kiếm chứ không còn chỉ có 1 mình hắn đi kiếm, cho nên sẽ tốn rất nhiều lương thực, còn phải chuẩn bị chăn đệm cho Ngọc Phật nghỉ ngơi. Nàng có lợi hại thế nào cũng chỉ là 1 người phụ nữ, mà phụ nữ thì cần được ưu tiên.
Ngoài ra mới vừa qua năm mới nên nhiệt độ vô cùng lạnh. Nhiệt độ ở khu vực Bộc Quốc và Mâu Quốc sẽ rất thấp, cũng nên chuẩn bị áo bông cho Thiết Hài. Không thể để lão cứ mặc bộ quần áo rách nát thế được vì mặc dù tu vi của lão rất cao nhưng cũng không có nghĩa là lão hoàn toàn không sợ lạnh.
Tả Đăng Phong trước khi làm việc gì cũng hay lên kế hoạch kỹ càng. Hắn đi mua không ít gia vị dầu muối,bánh bích quy và hoa quả sấy khô cũng mua không ít, ngoài ra hắn còn mua cả chăm nệm. Ngọc Phật có đầy đủ chăn nệm còn hắn và Thiết Hài mỗi người chỉ cần 1 lớp mền là đủ. Hắn cũng không mua gạo vì đường xá xa xôi, nên hắn không khuân hết tất cả mọi thứ ở Thượng Hải theo được.
Đồ ăn được Tả Đăng Phong cõng trên lưng. Nếu cộng thêm Thập Tam, hắn mang trên vai khoảng chừng 200 cần Tầu(100 cân ta), vũ khí trang thiết bị sẽ do Thiết Hài cõng trên lưng, trọng lượng đại khái cũng khoảng 200 cân Tầu.Ngọc Phật cũng không thể đi tay không. Đồ quân dụng sẽ do nàng phụ trách. Trọng lượng cũng không quá 50 cân Tầu(25 cân ta).
-Vì sao cậu không mua cho mình 1 bộ đồ mới?
Sau khi trở lại khách sạn,Thiết Hài vui mừng nhìn quần áo giày dép mới đang mang trên người.
-Tôi không cần!
Tả Đăng Phong đưa tay nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là 5 giờ chiều,những thứ cần chuẩn bị đã chuẩn bị hết rồi, đồ cũng đã mang trên người, sau khi trừ khử Đồng Giáp bọn họ sẽ khởi hành ngay.
-Cậu quanh năm suốt tháng chỉ mặt mỗi 1 bộ này. À đúng rồi, là ai đã khâu lại nó giúp cậu thế?
Thiết Hài chỉ tay vào chiếc áo choàng trên người Tả Đăng Phong.
-Tôi đang đau đầu!Lão đừng hỏi nữa!
Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu. Hắn hiện tại đang rất lo lắng mình phải sống chung với Ngọc Phật thế nào đây. Câu nói của Thiết Hài lại khiến hắn nhớ tới Đằng Khi Anh Tử.
-Sao cậu lại bị đau đầu?
Thiết Hài đặt câu hỏi với vẻ ngạc nhiên. Người tu đạo khi đã độ qua Thiên kiếp thì khí tức toàn thân đã thông suốt, nên không có mấy bệnh vặt như đau đầu hay nhức óc.
-Bởi vì tôi phải suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.
-Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.Cậu nghĩ nhiều làm gì.
Thiết Hài đáp lại.
Tả Đăng Phong vốn định chọc lão chẳng khác gì đứa trẻ 3 tuổi khi nói câu này, nhưng khi hắn ngẩng đầu phát hiện khuôn mặt vui cười của Thiết Hài , hắn đã bỏ ngay ý định châm chọc lão.
Nhưng đúng lúc này, hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Tuy lúc trời chập tối, đường phố trở nên vô cùng náo nhiệt ồn ào, nhưng hai người lại rất mẫn cảm với tiếng xé gió khi phi hành.
-Vất vả cho cô rồi!
Tả Đăng Phong mở cửa sổ để Ngọc Phật đi vào rồi cười nói.Ngọc Phật bám theo thanh phù trùng tới đây. Thanh phù trùng đi cửa sổ nên nàng đương nhiên không thể đi cửa chính được.
-Vô lượng Thiên tôn, đại sư ngài tới đây lúc nào vậy?
Ngọc Phật nghe xong bèn trừng mắt nhìn Tả Đăng Phong. Nàng vận chuyển linh khí tiếp đất sau đó chắp tay chào Thiết Hài. Nàng hiện tại đang đang mặc 1 bộ đạo bào màu xanh bẩn thỉu, tay đeo theo một cái bọc nhỏ, bên trong chắc đựng mấy vật dụng của phụ nữ.
-Được vài ngày rồi! Chỉ chờ cô thôi!A di đà phật
Thiết Hài nói được một nửa mới nhớ tới đối phương đang chào hỏi mình, vì vậy lão vộ vàng bổ sung "A di đà phật".
-Ngọc Chân... Cô sao lại tới sớm như vậy?
Cái nhìn bằng nửa con mắt của Ngọc Phật khiến Tả Đăng Phong phải tạm thời thay đổi cách xưng hô.
-Tôi vốn đang lên đường về phía đông. Khi ở biên giới tỉnh Hồ Nam thì gặp con thanh phù trùng này. Anh vốn không nên xen vào chuyện nội bộ của Chính Nhất giáo.
Ngọc Phật ôm bọc nhỏ ngồi trên ghế sô pha. Nàng rõ ràng đang muốn ám chỉ nàng đã biết rõ chuyện của Kim Châm, cũng biết hắn đã làm những gì ở phái Mao Sơn.
-Cô nghe được tin đồn này lúc nào?
Tả Đăng Phong rót 1 chén trà cho Ngọc Phật.
-Ba ngày trước, Thiên Sư phủ công cáo hịch văn thiên sư hủy bỏ tôn vị nhân sư của Đỗ Thu Đình.
Ngọc Phật đón lấy chén trà rồi trả lời.Thiết Hài thấy hai người một hỏi một trả lời khiến lão chẳng chen miệng vào được liền đi tới giường ngồi chơi với Thập Tam.
-Tôi cũng đoán được kết quả này. Bọn họ gán cho Đỗ Chân Nhân tội danh gì?
Tả Đăng Phong ngồi xuống cạnh Ngọc Phật. Kim Châm lúc đó quả thật quá kích động, chuyện vốn có thể xử lý ổn thoả lại bị lão làm hỏng.
-Ỷ "tả" chống đối thượng cấp . Trong câu này có tới 2 ý, tôi vừa đọc hịch văn đã biết là anh rồi.
Ngọc Phật mở miệng nói ra.
-Bọn họ không nói Đỗ Chân Nhân là hán gian chứ?
Tả Đăng Phong hỏi.
-Không hề! Ít nhất trong hịch văn cũng không có nhắc tới.
Ngọc Phật gật đầu nói. Trong câu nói này đã ám chỉ nàng thông qua cách nào đó biết rõ Đỗ Thu Đình đã làm những chuyện gì.
-Nếu không thì như vầy đi! Cô cứ đi Mao Sơn gặp Đỗ Chân Nhân, 2 người tôi và Minh Tịnh Đại Sư đi Vân Nam cũng được!
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi lên tiếng.
-Tôi đi về phía Đông không phải là muốn tới Mao Sơn.
Ngọc Phật vốn đang muốn uống 1 ngụm trà, nhưng khi nghe được Tả Đăng Phong nói xong bèn nhíu mày đặt ly trà xuống.
Tả Đăng Phong thấy thế chỉ biết cười cười không dám nói gì nữa. Phụ nữ kiên quyết hơn đàn ông rất nhiều. Nếu họ đã đặt tâm tư của mình lên người nào thì thường sẽ khó mà thay đổi .
-Đồng Giáp trước mắt đang ở Thượng Hải. Tôi muốn chúng ta ra tay trừ khử lão. Ý cô thế nào?
Tả Đăng Phong đổi chủ đè hỏi. Hắn đã nhìn ra Ngọc Phật không muốn bàn luận tới chuyện của Đỗ Thu Đình.
-Đây đâu phải là phong cách của anh.
Ngọc Phật nghe xong bèn nhìn Tả Đăng Phong với vẻ khó hiểu. Đồng Giáp quả thật là hán gian, người người muốn giết hắn. Nhưng trong ấn tượng của mình,Ngọc Phật cũng không cho rằng Tả Đăng Phong là 1 người yêu nước, cho nên nàng cũng rất ngạc nhiên không biêt vì sao Tả Đăng Phong lại muốn ra tay trừ khử Đồng Giáp.
-Có một 1 người phụ nữ cởi sạch quần áo đi quyến rũ cậu ấy nên cậu ấy mới đồng ý với cô ta đi giết tên phiên tăng kia.
Thiết Hài bỗng nhiên chõ miệng vào.
Thiết Hài vừa nói xong thì Ngọc Phật càng nhíu mày chặt hơn. Tả Đăng Phong hiện tại hận không thể đạp cái lão hoà thượng vừa điên vừa lắm mồm này ra khỏi cửa.
-Đại sư, chuyện đó ông cũng đã chứng kiến từ đầu tới đâu.Ông cứ kể hết 1 lượt cho Ngọc Phật biết đi.
Tả Đăng Phong xoay người đi tới cửa sổ nhìn ra phía đường cái.
-Đêm hôm trước lão bám theo thanh phù trùng tới đây rồi phát hiện người đàn bà kia không biết xấu hổ cởi sạch quần áo dụ dỗ cậu ấy. Nhưng cậu ấy ngồi đó mà trong lòng không loạn,lại còn ra sức giãy dụa. À đúng rồi,quần áo trên người cậu ấy vẫn còn nguyên.
Thiết Hài kể 1 cách sơ lược.
Tả Đăng Phong nghe xong đã biết ngay là hỏng bét rồi. Vốn hắn còn tưởng có thể trông cậy vào Thiết Hài giúp hắn minh oan, ai dè Thiết Hài lại nói linh tinh, khiến cho chuyện này dù nghe thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
-Ra sức giãy dụa?
Ngọc Phật hỏi lại với vẻ nghi ngờ, bởi vì nếu Tả Đăng Phong muốn tránh né ai đó chỉ cần đạp cho người đó 1 cước là đủ,việc gì cần phải "ra sức giãy dụa" .
-Hắn cũng chưa làm chuyện gì trái với luân thường đạo lý, quần áo cậu ta vẫn còn trên người. Lão nạp có thể đứng ra làm chứng!
Thiết Hài nói vẻ vẻ cực kỳ trịnh trọng.
Tả Đăng Phong nghe được câu này cũng cảm thấy yên tâm hơn được 1 chút. Xem ra Thiết Hài cũng chưa điên lắm. Lão vẫn còn biết rõ nặng nhẹ.
-Vì sao lão phải đứng ra làm chứng cho y?
Ngọc Phật cười lạnh hỏi.
-Bởi vì cậu ta mua quần áo cho lão nạp.
Thiết Hài trả lời rất "thành thật", "thành thật" đến độ khiến Tả Đăng Phong phải nôn ra máu.
-Đại sư! Ông dẫn Thập Tam ra ngoài mua một ít thức ăn đi! Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy!
Giọng nói của Ngọc Phật bắt đầu trở nên rất bình tĩnh.
Thiết Hài nghe xong bèn lập tức làm theo. Lão bế Thập Tam đi tới cửa sổ rồi chìa tay trước mặt của Tả Đăng Phong.
-Làm gì?
Tả Đăng Phong bó tay nhìn lão hoà thương điên vừa gây ra hoạ còn chưa biết này.
-A di đà phật! Lão nạp không mang theo vật ngoại thân!
Thiết Hài chắp tay trước ngực nói.
-Con bà nó lão còn có mặt mũi đòi tiền sao! Lát nữa tôi phải giải thích với cô ấy thế nào đây?
Trong lòng của Tả Đăng Phong thầm oán hận Thiết Hài. Hắn móc ra mấy đồng đại dương đưa cho Thiết Hài.Thiết Hài cầm lấy rồi dẫn theo Thập Tam bay vút ra ngoài cửa sổ.
Thiết Hài đi rồi, Ngọc Phật liền nở nụ cười. Nhưng tiếng cười này rất khác thường, là tiếng cười lạnh.
-Sau khi pháp thuật có chút thành tựu, tôi tới Tế Nam để tìm kiếm hung thủ rồi ngẫu nhiên gặp 1 nữ đặc vụ thống quân. Sau đó tôi liên thủ với đội quân sinh hoá của bọn họ xâm nhập Tế Nam giết mười mấy tên người NB đang đóng tại ải Thanh Thuỷ. Lần này tôi đến Thượng Hải là vì cần những trang bị lặn nước. Sau khi tới Thượng Hải, tôi gặp lại nữ đặc vụ đó.Bọn họ cung cấp cho tôi trang bị lặn nước còn tôi giúp bọn họ giết chết mấy tên hán gian. Đồng Giáp là do đám hán gian bỏ tiền mời tới để bảo vệ nên lão cũng không phải là mục tiêu chính.
Tả Đăng Phong nói sơ qua tiền căn hậu quả cho Ngọc Phật biết.
Tả Đăng Phong trong lúc nói chuyện hắn vẫn không hề quay đầu lại nhìn bởi thế cho nên hắn không biết được vẻ mặt của Ngọc Phật lúc này thế nào. Sau khi nói xong Ngọc Phật cũng không thấy tiếp lời.
-Nữ đặc vụ kia quả thật có ý đồ ngủ với tôi, nhưng tôi chẳng làm gì cả.
Tả Đăng Phong cố giải thích thêm.
-Nhưng anh cũng không đẩy cô ta ra.
Ngọc Phật hừ lạnh.
-Taị tôi còn chưa kịp đẩy. Có trời đất chứng giám, tôi không có 1 chút tà niệm với cô ta.
Tả Đăng Phong nghiêm túc đáp lời.
Sau khi Tả Đăng Phong nói xong, Ngọc Phật bèn nở nụ cười.Nhưng lần này không phải cười lạnh, mà là 1 nụ cười đắc ý. Tả Đăng Phong nghe ra sự khác thường trong tiếng cười liền quay người lại nhìn. Hắn phát hiện quả nhiên trên khuôn mặt của Ngọc Phật có vẻ đang rất cao hứng và đắc ý.
-Anh quả thật rất thông minh, nhưng anh vẫn chưa đủ lõi đời. Chúng ta chỉ là bạn bè, nên anh cũng đâu cần phải giải thích chuyện này cho tôi làm gì.
Ngọc Phật cười nói.
Tả Đăng Phong nghe xong liền cười khổ lắc đầu. Toàn bộ những lời nói của Ngọc Phật trước đó đều có ý chụp mũ hắn. Việc hắn nóng lòng giải thích đã cho Ngọc Phật có địa vị vô cùng đặc biệt trong lòng hắn. Hành vi vô ý thức này đã làm lộ suy nghĩ chân thật trong lòng hắn.
-Tâm ý của cô tôi rất hiểu, nhưng trước đó tôi cũng đã có nói qua rằng 2 chúng ta không thể đâu. Cô cứ mù quáng thế cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.
Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu.
-Người chết đáng được tôn trọng! Tôi cũng sẽ không nhân cơ hội để lấn tới.
Ngọc Phật cười nói.
-Nếu cô đã muốn nhân cơ hội làm tới thì lần này tôi sẽ không dẫn cô theo. Cô trở lại Thần Châu Phái đi.
Tả Đăng Phong cố ý nghiêm giọng nói, nhưng hắn lại không nghiêm túc nổi.
Nhưng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa. Lực khi gõ cửa của đàn ông và đàn bà không giống nhau.Ngọc Phật lập tức nhận ra người gõ cửa là 1 phụ nữ liền hừ lạnh rồi đứng dậy ra mở cửa.
-Bình tĩnh! Cô đừng làm gì cả!
Tả Đăng Phong kéo rèm cửa sổ rồi cười khổ lên tiếng. Hai người phụ nữ này nếu gặp nhau chắc chắn sẽ chửi nhau đến long trời lở đất.
-Cô chính là nữ đặc vụ thống quân sao? Đã lớn đầu rồi mà còn biết thẹn.
Khi Tả Đăng Phong vừa kéo lại rèm cửa sổ thì hắn đã nghe được tiếng qưở mắng nhiêm túc và lạnh lùng của Ngọc Phật.
Tả Đăng Phong nghe xong bèn bất chấp mọi khó khăn vội vàng đi tới cửa ra vào. Khi hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt,hắn đột nhiên nhíu mày.
-Mau dừng tay! Bác gái này là người đưa nước nóng.