Nửa đoạn đầu của Tả Đăng Phong muốn nói với bác gái đưa nước nóng. Bởi vì người ra tay cũng không phải Ngọc Phật mà là bác gái trung niên ăn mặc vô cùng mốt kia. Vô duyên vô cớ bị Ngọc Phật quở trách khiến cho bác gái đó vô cùng tức giận. Hiện tại bác gái đang thở hổn hển nắm chặt áo của Ngọc Phật rồi mắng:
-Nhóc con còn chưa ráo máu đầu mà đã láo toét!
Những bác gái lớn tuổi ở bến Thượng Hải đều thích trang điểm làm dáng, bôi son đánh phấn vô cùng mốt.Nếu đổi thành 1 người mặc quần áo mộc mạc thì chắc chắn Ngọc Phật sẽ không nhận lầm người.
-Mấy người phụ nữ lớn tuổi ở chỗ này hung hãn đến vậy sao.
Sau khi Tả Đăng Phong dùng mấy đồng đại dương đuổi đi người đàn bà chanh chua kia,Ngọc Phật mới hỏi với vẻ ngạc nhiên.
-Những người khác cũng bình thường,chỉ có bác gái này là ngoại lệ.
Tả Đăng Phong giải thích. Hắn ở khách sạn này cũng đã 2,3 ngày. Những người sáng suốt sớm đã biết thân phận của hắn và Thiết Hài nên ai nấy cũng đều có vừa kính trọng vừa không dám tới gần. Chỉ có bác gái này mới hồ đồ vô tri này nên mới được cử đi đưa nước nóng.
-Bà ta có phải rất thích mắng chửi người khác không?
Ngọc Phật nhíu mày hỏi.
-Bà ấy là 1 người ngốc nghếch. Sau lưng tôi bà ấy còn mắng tôi là 1 tên ma cà bông nữa ấy chứ.
Tả Đăng Phong khoát tay nói.
-Anh có thể dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như vậy sao?
Ngọc Phật trở về chỗ ngồi rồi bưng tách trà uống. Nàng đương nhiên sẽ không chấp nhặt với người phụ nữ ngu muội vô tri đó. Nếu không nàng đã sớm tát cho bà ta 1 cái lật mặt rồi.
-Chấp nhặt cũng chỉ làm bẩn mắt. Để tôi đi thuê cho cô một gian phòng.Cô cứ ngồi nghỉ đi.
Tả Đăng Phong nói xong định đi ra ngoài.
-Không cần đâu! Tôi cũng không mệt lắm!
Tôi Ngọc Phật ngăn cản.
Đúng lúc này, Thiết Hài đã dẫn theo Thập Tam trở về.Tả Đăng Phong vừa nhìn cũng biết là Thập Tam đã về tới. Nếu Thập Tam thấy vui nó sẽ ngồi trên vai của hắn, còn nếu không vui thì nó cưỡi lên đầu hắn.Hiện tại nó đang cưỡi trên đầu của Thiết Hài.
-Lão chờ ở đây đợi nữ đặc vụ kia tới. Chúng tôi ra ngoài đi dạo.
Tả Đăng Phong thấy "người coi nhà" đã trở về bèn đi tới mới cửa phòng.
Ngọc Phật thấy vậy bèn mỉm cười đứng dậy. Đi được vài bước nàng lại quay lại cầm theo tay nải.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Tả Đăng Phong dẫn Ngọc Phật vào rạp chiếu phim.Ngọc Phật cũng chưa từng xem phim bao giờ. Bộ phim có cái tên khá êm tai "Thần nữ", là một bộ phim bi kịch do Nguyễn Linh Ngọc thủ vai chính và thuộc thể loại phim câm. Trong rạp chiếu bóng lúc này phần lớn là những cặp tình nhân đang hót cho nhau nghe những lời có cánh, nhiều cặp còn tiến hành 1 số hành vi mờ ám trong bóng tối.
Tả Đăng Phong sau 20" suy nghĩ liền đánh liều đưa tay sờ vào bàn tay trắng nõn của Ngọc Phật. Khi thấy Ngọc Phật cau mày, Tả Đăng Phong bèn rụt tay lại.
-Nếu tôi vẫn không phản đối thì cuối cùng anh định làm gì?
Ngọc Phật quay sang nhìn hắn mỉm cười.
Tả Đăng Phong nghe xong bèn lắc đầu thởi dài rồi rút tay lại. Ngọc Phật đã nhìn thấu mục đích của hắn. Nàng biết rõ hắn làm như là vì tự mình hủy đi hình tượng của hắn khiến nàng tức giận.
-Hành vi của anh trước sau mâu thuẫn nhau.Anh căn bản cũng không phải là hạng người cợt nhả,việc gì phải tự miễn cưỡng chính mình.
Ngọc Phật cười nói. Chuyện Tả Đăng Phong trước đó ra sức giải thích chuyện giữa hắn và cô đặc vụ kia là 1 hành vi vô thức, còn hành động hiện tại rõ ràng cho thấy hắn cố ý làm vậy.
Tả Đăng Phong nghe xong chỉ còn biết cười khổ.Ngọc Phật lớn hơn hắn 1 tuổi,nên nàng cũng lăn lộn trên chốn giang hồ lâu hơn hắn.Chút tâm tư cỏn con của hắn dễ dàng bị Ngọc Phật nhìn thấu.
-Tôi tặng thanh phù trùng cho Minh Tịnh chính là vì tôi không hy vọng sẽ khiến anh khó xử.
Ngọc Phật thở dài nói.
Tả Đăng Phong nghe xong cũng không lên tiếng. Hắn hiểu được suy nghĩ của Ngọc Phật. Nếu dẫn thêm Thiết Hài hai người sẽ tránh gặp cảnh cô nam quả nữ. Bằng không sớm chiều ở chung với nhau sẽ rất dễ dàng xảy ra vấn đề. Tình cảm rất dễ nảy sinh trong quá trình cùng nhau trải qua hoạn nạn.
Sau khi "thủ đoạn" bị vạch trần,Tả Đăng Phong cũng không làm gì nữa. Sau khi chiếu độ hơn 1 tiếng thì bộ phim cũng kết thúc,hai người trở lại khách sạn.Kỷ Toa cũng đã đến, đi theo sau nàng còn có Cổ Chính Xuân.
Người sống trên đời luôn luôn phải suy nghĩ nếu không sẽ rất dễ làm ra những chuyện ngu xuẩn. Kỷ Toa dẫn theo Cổ Chính Xuân cùng đi cũng có dụng ý của nàng.Bởi vì nàng biết rõ Ngọc Phật sẽ tới, cũng đoán được Thiết Hài sẽ nói lỡ miệng, cho nên nàng đi cùng với Cổ Chính Xuân sẽ giải toả sự khó hiểu trong lòng Ngọc Phật. Ngoài ra cũng có thể thông qua hành động này để nói cho Cổ Chính Xuân biết rằng những việc mà nàng làm trước đó cũng vì lý do công việc.
Người không mấy quan trọng như Cổ Chính Xuân tới đây cũng đã phần nào điều hoà mâu thuẫn giữa Ngọc Phật và Kỷ Toa. Nhưng Ngọc Phật vẫn cực kỳ lãnh đạm với đối Kỷ Toa. Thân hình của hai người phụ nữ này đều rất cao, một người mặc sườn xám một người mặc đạo bào, một người là quân nhân một người là đạo sĩ. Hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau. Nếu là người đàn ông bình thường nhất định sẽ ưu tiên lựa chọn Kỷ Toa bởi vì Kỷ Toa vừa quyến rũ vừa hoà nhã, rất dễ sống chung. So ra thì Ngọc Phật có vẻ lạnh lùng cao ngạo nên rất dễ dàng khiến cho người đàn ông cảm thấy mặc cảm tự ti, chỉ dám nhìn mà không dám bước tới gần. Nếu lựa chọn Kỷ Toa, họ nhất định sẽ được thoả mãn về sinh lý. Kỷ Toa đã ngủ với rất nhiều đàn ông cho nên nàng ta rất biết hầu hạ, nhưng nếu như lựa chọn Ngọc Phật thì trong lòng người đàn ông sẽ cảm thấy hài lòng và yên tâm,bởi vì vậy người phụ nữ này cao không thể với,không phải ai cũng có thể động vào được.
Nhưng cái gọi là lựa chọn cũng chỉ dành cho người thường.Tả Đăng Phong cũng không cho là mình nằm trong số này nên hắn cũng không có suy nghĩ phải đưa ra lựa chọn. Hắn có thể có được tu vi như ngày hôm nay hoàn toàn do Vu Tâm Ngữ giúp đỡ mới có được. Vu Tâm Ngữ cứu mạng hắn, cái chết của Vu Tâm Ngữ khiến cho hắn có thể tập trung tinh thần; thẻ tre do sư phụ của Vu Tâm Ngữ tặng cho nàng khiến hắn có thể học được đạo thuật; Thập Tam do Vu Tâm Ngữ cứu sống giúp hắn tìm được Huyền Âm Hộ Thủ nên hắn sẽ không quên ai mới là người có tình sâu nghĩa nặng với mình.
-Uông Tinh Vệ có thể đã tới Nam Kinh, còn Phó Tiểu Am và Đồng Giáp tối nay sẽ tham gia vào tiệc rượu do quân NB tổ chức tại vũ trường nằm ở trung tâm của Hồng Khẩu . Tiệc rượu được bảo vệ rất nghiêm ngặt nên rất khó ra tay.
Kỷ Toa đã nhận ra địch ý của Ngọc Phật nên sớm vào chủ đề chính.
-Vũ hội kết thúc khi nào?
Tả Đăng Phong hỏi. Hồng Khẩu là nơi đóng quân của quân NB, ở đó tập trung rất nhiều đám người NB.
-Không rõ lắm ! Nghe nói tiệc rượu được tổ chức để mừng sinh nhật của 1 vị tướng quân nên có thể sẽ kéo dài tới khuya.
Kỷ Toa lắc đầu nói.
- Sau khi ra tay chúng tôi sẽ đi ngay.Tôi không thích chỗ này chút nào.
Ngọc Phật nói với giọng lạnh lùng.
-Cô dẫn chúng tôi tới chỗ đó luôn đi!
Tả Đăng Phong gật đầu phụ họa. Ý đồ của Ngọc Phật rất rõ ràng, chính là xông thẳng vào bữa tiệc tùng đó.Hơn nữa 3 người bọn họ quả thật có đủ vốn để làm vậy .
Kỷ Toa đương nhiên không dám làm trái ý của Ngọc Phật và Tả Đăng Phong ý tứ, nên sau khi nghe xong, nàng quay người mở cửa rồi bước thẳng ra ngoài.
-Sau khi chuyện thành công, chúng ta sẽ quay lại đây! Đống đồ quân dụng cùng những thứ linh tinh sẽ do cô phụ trách.Minh Tịnh Đại Sư còn phải mang theo trang bị lặn nước... Những trang bị này đang để ở ngoại ô phía Tây thành phố.Sau khi mang hết chúng theo chúng ta sẽ rời đi.
Tả Đăng Phong bàn giao công việc cho Ngọc Phật và Thiết Hài. Hai người gật đầu cũng không có ý kiến gì cả.Thiết Hài tuy nhiên điên điên khùng khùng, nhưng trong lòng lão vẫn có sự tập trung mà chỉ có cao thủ mới có,một khi đã biết mình phải làm gì sẽ nghiêm túc chấp hành.
Một giờ sau, mọi người đã tới bên ngoài vũ trường nằm ở trung tâm Hồng Khẩu. Đây là một tòa nhà bốn tầng nằm ở góc cua của con đường. Toà nhà này không hề cân xứng với kiến trúc xung quanh mà giống như đứng 1 mình lẻ loi 1 chỗ. Xung quanh được canh gác cực kỳ chặt chẽ. Có tổng cộng tới hơn 100 quân Nhật và Hán gian đang canh gác bên ngoài. Trong vũ trường tiếng hát, tiếng cười, tiếng kêu là của phụ nữ cùng nhiều tiếng động khác trộn lẫn vào nhau tạo thành 1 âm thanh rất náo động.
-Hai người đi đi! Sáng mai nhớ đừng quên đọc báo đấy!
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn lại Kỷ Toa.
-Không sao cả! Chúng tôi sẽ trấn thủ chỗ này. Chẳng may có chuyện gì bất ngờ cũng tiện tiếp ứng cho ba người.
Kỷ Toa lắc đầu nói ra.
-Tiếp ứng cho chúng tôi?
Ngọc Phật hừ lạnh.
-Tôi biết rõ chúng tôi cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, nhưng ít ra cũng có thể giúp đỡ 1 chút.
Kỷ Toa tự nhiên nghe ra Ngọc Phật đang cười nhạo và miệt thị họ.Nhưng cô ta không dám tức giận vì cô ta cũng chẳng đánh lại họ nên đành phải nhẫn nhịn thôi.
-Có thể bao vây khu vực này không?
Ngọc Phật không nói gì nữa mà quay ra nhìn Tả Đăng Phong rồi hỏi.
-Ở đây quá nhiều nhiều xe hơi khiến cho kim tính quá nồng. Nếu muốn bày binh bố trận phải phóng hoả khắp nơi! Nhưng nếu phóng hoả thì đám người bên trong sẽ cảnh giác. Mà quan trọng hơn là nếu như bao vây bọn họ thì sau khi hai người bước vào,hai người sẽ gặp ảo giác.
Tả Đăng Phong nhíu mày nói. Trận pháp mà hắn cần dùng giống như loại trận pháp mà ngày đó Kim Châm bày ra để bao vây nữ thi . Nhưng điểm khác là Kim Châm chỉ cần bao vây có 1 con nữ thi,còn hắn lại cần phải bao vây cả đám người bên trong toà nhà đó.
-Vậy thì trực tiếp xông vào đi! Minh Tịnh Đại Sư, tu vi của ông cao nhất nên sau khi xông vào lão sẽ lo Đồng Giáp. Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng để y chạy thoát. Tôi xông vào xử lý đám người NB và đám Hán gian sau đó sẽ liên thủ cùng ông giết chết Đồng Giáp.
Ngọc Phật xoay người nhìn Tả Đăng Phong.
-Đám lâu la bên ngoài sẽ do anh chịu trách nhiệm.Việc bảo vệ cửa chính sẽ do anh lo,những chuyện còn lại sẽ do tôi và Minh Tịnh đại sư xử lý!
-Cũng được!
Tả Đăng Phong gật đầu đồng ý với cách sắp xếp của Ngọc Phật.
-Đây là ảnh của Phó Tiểu Am.
Kỷ Toa lấy từ trong túi ra 1 tấm hình rồi đưa cho Tả Đăng Phong.
-Trong đám này chẳng có người nào tốt!
Ngọc Phật hừ lạnh nói. Ngọc Phật khi nói câu này cũng khiến cho Tả Đăng Phong đưa tay lấy tấm ảnh chụp đó. Hắn biết rõ nàng có ý gì : một tên cũng không để xổng.
-Minh Tịnh Đại Sư, thứ này cho ông.
Ngọc Phật móc ra từ trong ngực một hoàn thuốc màu đỏ rồi đưa cho Thiết Hài.Thiết Hài đón lấy sau đó dùng ngay.
-Cố gắng dùng ít độc càng nhiều càng tốt.
Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn Thập Tam. Hắn phát hiện Thập Tam đang ngẩng đầu chờ mệnh lệnh của hắn. Hiện tại Tả Đăng Phong cũng không muốn để nó đứng ngoài quan sát. Đối phó với hơn 100 tên người NB cùng đám Hán gian với hắn cũng là 1 áp lực rất lớn nên hắn cần Thập Tam phối hợp tác chiến.
-Lúc cần thiết có thể hạ độc, đừng để 1 ai chạy thoát! Nếu không Thiếu Lâm tự có thể sẽ bị liên luỵ.
Ngọc Phật dặn dò 1 cách nghiêm túc.
3 người đều hiểu rất rõ nhiệm vụ của mình. Cả ba chạy vọt tới phía đối diện với 1 tốc độ nhanh tới chóng mặt. Đợi khi đám lính gác kịp phản ứng thì Thiết Hài và Ngọc Phật đã xông trong vũ trường. Tả Đăng Phong nghiêng người đánh bay đám người NB cùng mấy tên Hán gian này. Trên thực tế thì trong 3 người, hắn là người có trọng trách lớn nhất. Phần lớn đám lính đều đứng gác bên ngoài,hơn nữa đám người này đều được trang bị súng ống,nếu không cẩn thận sẽ bị đạn bắn trúng.
Trong lúc tấn công địch, Thập Tam cũng không ở chung với hắn mà nó nhìn ngó xung quanh.Nếu thấy có kẻ nào muốn âm thầm nổ súng nó sẽ lao ra cắt đứt yếu hầu. Sau khi tấn công, nó lại ẩn mình vào trong bóng đêm sẵn sàng cho lần ra tay tiếp theo.
Sau khi Thiết Hài và Ngọc Phật xông vào trong vũ trường, đầu tiên là tiếng đám phụ nữ la hét chói tai, sau đó là tiếng súng nổ.Tả Đăng Phong tuy ở bên ngoài không nhìn thấy được tình hình bên trong nhưng hắn có thể thông qua sự tắt ngóm của những ngọn đèn mỗi tầng để đoán ra Ngọc Phật và Thiết Hài đã đánh tới tầng mấy. Hai người có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong bóng đêm cho nên trước khi xâm nhập tầng nào, họ đều ra tay phá vỡ bóng điện trước.
Ánh sáng của nhũng ngọn đèn đường cũng không đủ sáng khiến cho đám người NB và bè lũ Hán gian liên tục bắn trượt. Bọn chúng từ khi nhắm bắn đến lúc nổ súng cũng cần có 1 thời gian nhất định, mà Tả Đăng Phong thì lợi dụng khoảng thời gian này để nghiêng mình né tránh. Sau khi giết chết một tên lính gác hắn lập tức lắn người tránh sang chỗ khác.
Tả Đăng Phong cũng không giết hết tất cả đám lính gác xung quanh. Hắn chỉ canh giữ xung quanh cửa chính. Bởi vì hắn còn phải gánh vác 1 nhiệm vụ rất quan trọng : xử lý đám cá lọt lưới.
Những người đi đường cũng bị doạ cho chạy té khói. Chỉ còn Kỷ Toa và Cổ Chính Xuân nấp trong 1 góc tường tập trung chú ý tình hình trong vũ trường. Tiếng kêu la thảm thiết cùng những tiếng thét chót tai chứng tỏ tình hình lúc này đang thiên về 1 bên đơn phương sát hại bên còn lại. Bọn họ tuy không thể nhìn thấy tình hình bên trong nhưng lại có thể chứng kiến thân hình giống như quỷ mị của Tả Đăng Phong bên ngoài vũ trường cùng với hàn vụ(lớp sương hình thành khi trời lạnh) thỉnh thoảng bắn ra khiến 2 người trợn trừng mắt. Phải tu luyện vất vả thế nào mới khiến 1 người có tốc độ nhanh đến như thế, nhiệt độ phải thấp ra sao mới có thể hình thành hàn vụ chỉ khi thời tiết ngoài trời rất lạnh mới xuất hiện, phải ăn ý đến mức nào thì Tả Đăng Phong mới có thể yên tâm giao cho 1 con mèo đi xử lý những tên người NB muốn xả súng bắn hắn.
Trong lòng Kỷ Toa ngoài trừ cảm giác kinh hãi còn có sự kính nể. Bởi vì nàng biết rõ ba người sở dĩ có được tu vi thâm hậu như vậy cũng không phải chỉ trong ngày 1 ngày 2 mà có được. Sau lưng những người có thể diễu võ giương oai phong vân một cõi là quá trình tu hành vất vả vượt gấp 100 lần người bình thường.