Viên Mạo lão tăng nghe vậy mỉm cười gật đầu, khuôn mặt nở ra nụ cười hiền hòa, rộng lượng.
- Đại sư, chúng tôi không phải đến quấy rối, xin đại sư hãy nói với 2 vị đại sư kia một tiếng, chúng tôi muốn nghĩ cách qua sông, nếu tiếp tục so đấu, tôi không cam đoan sẽ không làm tổn thương 2 người bọn họ.
Tả Đăng Phong cũng không nói cho Viên Mạo lão tăng kia biết Tụ khỉ chỉ quyết hắn học ở đâu.
- Tuổi tác chân nhân không lớn, lại có một thân tu vi tử khí, thật là đáng quý, xin hỏi Tụ khí chỉ quyết này cậu học được ở đâu, chỉ nói vài câu đơn ginả, lão nạp liền để 2 vị qua sông.
Lão tăng này nói xong, Tả Đăng Phong cũng không có tiếp lời, Đạm tử, Tử khí, Tử khí đỉnh phong, đây chính là cách phân Âm Dương của Tiệt Giáo Tử Dương quan. 3 phần gọi là Âm Dương, Viên Mạo lão tăng chẳng những biết điều này còn biết tên Tụ khỉ chỉ quyết của hắn, bởi vậy có thể thấy được lão tăng này có quan hệ sâu xa với người thanh niên đã truyền thụ cho hắn Tụ khí chỉ quyết này.
- Tụ khí chỉ quyết này là do tại hạ được một tiền bốn của Tiệt giáo chỉ điểm.
Trầm ngâm một chút, Tả Đăng Phong nói.
- Lão nạp có chút hơi quá, xin hỏi danh hiệu của vị chân nhân kia là gì, vai vế ra sao?
Viên Mạo lão tăng nghe vậy, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, trên mặt nở nụ cười chân thành tha thiết, điều này làm cho Tả Đăng Phong tin rằng người này không phải là địch với người thanh niên kia.
Nhưng mà Tả Đăng Phong càng thêm nghi ngờ, ở đây cách nơi kia hơn 5000 dặm, hơn nữa vị Tử Dương quan kia là đạo nhân, mà lão tăng này là Lạt Ma, tại sao bọn hắn có thể là bằng hữu của nhau được.
- Tôi chỉ biết người kia họ Ôn.
Tả Đăng Phong thành thật trả lời.
- Ôn.
Viên Mạo lão tăng nghe vậy trong ánh mắt toát ra nghi ngờ.
- Đúng, là một người trẻ tuổi anh tuấn.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Ngọc Phật, Ngọc Phật vẫn đứng tại chỗ, không có đi lên.
- Hơn 1500 năm rồi, Bát sư đệ không có khả năng còn sống.
Viên Mạo lão tăng bấm tay tính toán năm, lẩm bẩm.
Tuy rằng y nói rất nhỏ nhưng Tả Đăng Phong vẫn nghe được nhưng Tả Đăng Phong vẫn không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì lúc trước Tử Dương quan từng hỏi Tả Đăng Phong rằng năm này cách năm Khang Hi thứ 3 bao nhiêu năm, điều này nói lên người tu đạo thường sống rất lâu, điều này đã vượt qua phạm vi của nhân loại.
- Đại sư, nếu không có vấn đề gì nữa thì chúng tôi đi trước.
Tả Đăng Phong nói.
- Ngày nay Tử Dương quan vẫn còn thái nguy( Yên bình và đồ sộ) chứ?
Viên Mạo lão tăng thu hồi suy nghĩ, hỏi.
Tả Đăng Phong nghe vậy trầm ngâm một lát gật gật đầu, Tả Đăng Phong không muốn làm cho y thương tâm cho nên mới gật đầu, thật ra thì Tử Dương quan đã trở thành một vùng phế tích rồi.
Viên Mạo lão tăng nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng, tạo thành chữ thập hành lễ với Tả Đăng Phong, xoay người bước đi, không đi được vài bước thì quay đầu lại.
- Hy vọng tâm của chân nhân bình hòa, sớm ngộ được đạo.
Viên Mạo lão tăng quay đầu lại nói.
- Đa tạ đại sư.
Tả Đăng Phong lên tiếng nói cảm ơn. Lời này của Viêm Mạo lão tăng là xuất phát từ ý tốt, y đang nhắc nhở hắn không nên cố chấp, dựa theo thái độ của 2 vị lão tăng kia đối với người này, có thể thấy được người này là Phật sống, chắc là dựa vào gương mặt của hắn nên người này mới phát hiện được cái gì.
Viên Mạo lão tăng nghe vậy gật gật đầu, xoay người đi về phía 2 lão tăng kia, thấp giọng nói với nhau vào câu, 2 lão tăng kia gật đầu, Viên Mạo lão tăng xoay người hướng hai người giơ tay lên, Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật thấy thế liền đi về phía cầu treo kia.
- Người này nhất định có quan hệ sâu xa với Tử Dương quan.
Qua cầu, Ngọc Phật nói.
- Lo việc mình đã, đừng quan tâm đến người ta.
Tả Đăng Phong cũng không muốn phân tâm vì vấn đề này.
- Anh tập luyện Tụ khí chỉ quyết là Đạo thuật của Tử Dương quan, anh không muốn biết chuyện cũ của Tử Dương quan sao?
Ngọc Phật hỏi.
- Không muốn, một thức Tụ khỉ chỉ quyết này là do tôi ngồi đợi nửa canh giờ để đổi, tôi không nợ hắn.
Tả Đăng Phong nhíu mày nói.
Ngọc Phật nghe vậy không có nói cái gì nữa.
Lúc này đã là tháng 3 Âm lịch, nơi này vẫn rét lạnh như cũ, cũng may là nhiệt đổ cũng không quá thấp.
Rất nhanh, 2 người đã đi đến đỉnh một ngọn Tuyết sơn, ngọn Tuyết sơn này cao khoảng 10 dặm, đi lên đỉnh núi, nhiệt độ rất thấp, 2 người cảm thấy lồng ngực khó chịu, hô hấp cũng không thông, đây là phản ứng cao nguyên cũng rất bình thường.
- Thập Tam, đừng gấp, rất nhanh sẽ đến nhà thôi.
Tả Đăng Phong nói với Thập Tam, từ sau khi đi vào đây vẻ mặt của Thập Tam lúc nào cũng tỏ ra hồi hộp.
Thập Tam nghe vậy, xoay người trở lại, nhảy lên vai Tả Đăng Phong.
- Tìm xem xung quanh có Tuyết sâm không?
Tả Đăng Phong nói vơi snp.
Ngọc Phật nghe vậy gật đầu.
Đáng tiếc là 2 người ở trên đỉnh núi cũng không tìm được bóng dáng Tuyết sâm.
Lúc chạng vạng tối, 2 người đi tìm một chỗ tránh gió để nghi ngơi, nơi này không tìm thấy vật gì để nhóm lửa, 2 người chỉ có thể ngồi trên chiếu, vì còn có 1 cái chiếu nên Tả Đăng Phong liền nhường cho Ngọc Phật.
Cơm trưa ăn trễ nên 2 người cũng không thấy đói, Tả Đăng Phong cầm lấy khối băng để uống.
- Dương khí trong người tôi vốn thịnh, toàn bộ đều nhờ Huyền Âm thủ này áp chế.
Tả Đăng Phong nói.
Ngọc Phất nghe vậy thở dài lắc đầu , có một số việc sau này thường hay xem nhẹ, Ngọc Phật dường như đã quên Tả Đăng Phong tu hành chính là pháp môn của nữ nhân. Âm khí trong cơ thể gần như khô kiệt, toàn bộ đều nhờ hàn khí trong Huyền Âm thủ, trung hòa Âm Dương, duy trì sinh men
Ngọc Phật khộh.ng nói, Tả Đăng Phong cũng không mở miệng, giờ phút này hắn đang suy nghĩ đến chủ nhân của Thập Tam có phải là ngay tại ngọn núi cao nhất Caba Borg này không. Nếu như là đúng, đó là một ngọn núi không có ai đi đến, nơi này chẳng những có thể vạch trần được thân thế của Thập Tam, còn biết được chủ nhân của Thập Tam là ai, những điều này đã quấn lấy đầu hắn lâu rồi. Nghĩ đến chân tướng sắp được phát hiện, tâm tình Tả Đăng Phong rất kích động nhưng mà. Sau đó hắn cảm thấy Thiết Hài đã quay về mấy ngày, nếu không có gì bất ngờ, vài ngày nữa Thanh Phù trùng sẽ bay đến, hắn không hy vọng 2 người chị của mình xảy ra chuyện gì.
Nửa đêm về sáng , gió nổi lên , nhiệt độ hạ xuống, tuy tằng Ngọc Phật vận chuyển Linh khí để chống cái rét nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn không ngồi im nhìn nàng và Thập Tam đông lạnh, nhanh chống dùng Huyền Âm thủ đào một mảnh băng, để Ngọc Phật nằm ở trong đó.
- Tôi cũng chỉ học từ người Eskimo mà thôi.
Tả Đăng Phong giả thích.
- Người Eskimo là ai ?
Ngọc Phật không hiểu.
- Đây là người ở Bắc Cực.
Tả Đăng Phong lại giải thích.
- Bắc Cực là ở đâu?
Ngọc Phật lại hỏi.
Tả Đăng Phong nghe vậy, cảm thấy bất đắc dĩ, liền kể chuyện ở Bắc Cực cho nàng nghe, Ngọc Phật nghe hăng say, lúc tờ mờ sáng, 2 người mới ngủ.
Hơn 9h sáng, gió lớn ngừng thổi, 2 người đi ra.
2 người cũng không leo lên toà Tuyết Sơn này nữa mà đi về tòa Tuyết sơn thư 5, đây là tòa núi mà năm đó tiên nhân đã phát hiện ra.
Chạng vạng tối, 2 người dừng lại ở chân núi rồi bắt đầu leo lên đỉnh núi, trên đường đi Tả Đăng Phong thấy được Tuyết Liên.
Đây là lần đầu tiên Tả Đăng Phong thấy được loài thực vật này, tò mò dừng lại ngắt lấy.
- Anh đang làm gì đó?
Ngọc Phật quay đầu lại hỏi.
- Đây là Tuyết Liên.
Tả Đăng Phong chỉ tay vào Tuyết Liên.
- Có ích gì?
Ngọc Phật hỏi.
- Cô chưa nghe qua sao? Đây là đồ tốt có thể trị được bất lực cho nam nhân.
Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời, thuận tay bỏ nó vào rương gỗ.
Bỏ vào xong, Tả Đăng Phong phát hiện Ngọc Phật nhìn chằm chằm vào mình.
Tả Đăng Phong ngạc nhiên một lát rồi mở rương gỗ ra, ném Tuyết Liên đi.