Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 101: Đại y sư (1)

Chương 101: Đại y sư (1)



- Đường lão gia tử! A ha... Sau này sẽ phải làm phiền ngài!

Giang Tinh Thần ngoài miệng cung kính, trên mặt lại để lộ nụ cười chiến thắng.

Khóe mắt lão già lần nữa co giật mấy cái, thẫn thờ gật gật đầu, đầy bụng huyết lệ. Thường ngày đều là lão đùa bỡn người khác, lần này bị người ta ép tới ngay cả cơ hội phản tay cũng không có, đây còn là lần đầu tiên. Cả đời đánh bắt nhạn, lần này xem như bị nhạn mổ vào mắt.

- Mị Nhi, canh cá hẳn là chín rồi, múc cho Đường lão gia tử một chén đi!

Giang Tinh Thần phân phó Mị Nhi một tiếng, sau đó mời Đường Thiên ngồi xuống.

Vẻ thẩn thờ trên mặt lão già rốt cục có điều hòa giải, ánh mắt lóe lên một cái, ngay sau đó lại yên lặng xuống.

“Hừ! Đánh xong lại dỗ dành, tiểu tử này thật biết nhiều mà! Bất quá, ta sao có thể bị người... Hả! Mùi này... ”

Lão già hít mũi một cái, ánh mắt nhìn thẳng cái chén Mị Nhi bưng vào, tất cả tâm tư đều bị ném ra sau ót.

- Đường lão gia tử, ngài nếm thử, chút canh cá của ca ca ta nấu!

Mị Nhi cười hì hì đặt chén canh cá trên bàn.

Lão già bưng chén lên, trước cẩn thận nhìn một chút, sau đó đưa lên lỗ mũi ngửi ngửi, khép hờ cặp mắt, lộ ra vẻ hưởng thụ:

“Nồng đậm, thật là nồng đậm, canh cá nấu thành màu trắng sữa, hắn làm sao làm được... ”.

Kế tiếp, lão cầm chén đưa lên bên miệng, khác với thường ngày lập tức há to miệng ực mạnh, lão lại mở hé miệng nhấm một chút, rồi vừa uống vừa phát ra tiếng ư ư tán thưởng…

- Thật không tệ! Tay nghề tuyệt vời!

Uống cạn một chén canh cá, lão già ném cái túi cho Giang Tinh Thần:

- Đây là yêu thú của nha đầu Sơ Tuyết đáp ứng ngươi, nói là trả thù lao cho cái trống!

- Yêu thú!

Lập tức trong mắt Giang Tinh Thần sáng ngời.

- Đây là Độc Điêu cấp bốn, lúc ngươi xử lý cẩn thận một chút, đừng đụng đến răng nanh của nó. Còn phải lấy đi tuyến độc trong đầu nó!

Đường Thiên nhắc nhở -À!



Giang Tinh Thần gật gật đầu, với kỹ thuật linh hoạt của hắn, điều này với hắn rất dễ dàng.

Ngay thời điểm hắn xoay người, chợt vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, Đường lão gia tử tốc độ nhanh như chớp, đưa tay đoạt lấy mấy tấm lụa trắng bên cạnh Mị Nhi, nhét vội vào trong ngực.

Mị Nhi mím cái miệng nhỏ nhắn bật cười, sau đó cùng ca ca chạy ra ngoài…

Cổng mở ra, phía ngoài đứng một thiếu nữ chừng 17, 18 tuổi, tạo cho người cảm giác đầu tiên là dáng vẻ rất yếu đuối, như có bệnh nặng.

- Cô nương là…

Giang Tinh Thần tỏ vẻ kinh ngạc hỏi. Hắn cũng không nhận ra thiếu nữ này.

- Ta là tới gặp ca ca ta, tên là Đỗ Như Sơn, là đoàn trưởng Kinh Thiên Dong Binh Đoàn, đang dưỡng thương ở chỗ ngài!

Thiếu nữ ngay cả giọng nói đều có vẻ rất yếu ớt.

- À!

Giang Tinh Thần lập tức kịp phản ứng, Đỗ Như Sơn nàng nói chính là đại ca kia. Ngày hôm qua hắn la hét đòi rời đi, cũng bởi vì cô muội muội này!

- Huynh ấy đang ở bên trong, cô nương đi theo ta!

Giang Tinh Thần nói, rồi dẫn thiếu nữ đi vào phòng chứa đồ.

Vừa vào phòng, thiếu nữ liền tuôn chảy nước mắt, chạy tới bên cạnh Đỗ Như Sơn, nắm cánh tay hắn, lo lắng hỏi:

- Ca làm sao đến nỗi như vậy, đã nói không cho ca ca đi sâu vào dãy núi Phiêu Miểu rồi…

Đỗ Như Sơn hiển nhiên không nghĩ tới muội muội lại tìm đến, hơi sửng sốt một chút, trên mặt tức thì tức giận, thoáng an ủi thiếu nữ đôi câu, quay đầu chất vấn hai người bên cạnh:

- Ai cho các ngươi nói cho Tâm Nhi biết?

Hai người kia đầy mặt mờ mịt, kinh ngạc nói:

- Không có đâu đại ca, chúng ta vẫn luôn ở bên cạnh đại ca, đêm qua kẻ trộm đến náo loạn đều không có ra ngoài mà!

- Ca ca đừng trách bọn họ, là ta nghe được tiểu Ngũ bọn họ nói chuyện, nên âm thầm tìm tới!

Thiếu nữ dùng sức lắc lắc cánh tay Đỗ Như Sơn nói.

- Tên tiểu Ngũ này, nói chuyện sao không cẩn thận chút nào vậy…

Đỗ Như Sơn oán trách một câu, sau đó thở dài.

- Ca ca sau này không cần mạo hiểm nữa, lần này thật nguy hiểm mà!

Tâm Nhi đầy mặt bị thương, nước mắt không ngừng chảy xuống.

- Nhưng bệnh của muội... Ca ca nhất thiết phải kiếm thật nhiều tiền!

- Kiếm nhiều tiền cũng không thể mạo hiểm, nếu ca ca xảy ra chuyện gì, Tâm Nhi còn sống nổi sao?

Giang Tinh Thần nghe huynh muội hai người nói chuyện, trên mặt thoáng chút nặng nề, thế nào nghe giống như phiên bản của mình và Mị Nhi! Tự mình có thủ đoạn kiếm tiền, có thể bảo đảm mỗi ngày tiêu hao ba ngàn hoàng tinh tệ cho Mị Nhi! Nhưng phấn Đỗ Như Sơn nếu muốn chữa bệnh cho muội muội, nhất định phải đi mạo hiểm!

Mị Nhi đứng phía sau Giang Tinh Thần, sắc mặt cũng có chút buồn bã! Nhưng nghĩ tới những ngày qua, ca ca cưng chiều và trân trọng đối với mình, trong lòng nàng lại tràn ở đầy hạnh phúc.

Ngây người một lát, Giang Tinh Thần nhẹ nhàng kéo tay Mị Nhi, định đi ra. Nhưng đúng lúc này, thiếu nữ kia đột nhiên biến sắc, ôm bụng ngồi sụp xuống, trên mặt đầy vẻ đau đớn, trên trán rịn ra lớp mồ hôi mịn.

- A! Đỗ Như Sơn thét một tiếng kinh hãi, vội vàng nói:

- Tâm Nhi, mau mau uống thuốc đi!

- Muội... không có mang theo! Tâm Nhi ngập ngừng nói.

- Cái gì, không có mang theo!

Đỗ Như Sơn lập tức đầy mặt hoảng loạn lên, lớn tiếng nói:

- Mau trở về lấy thuốc cho Tâm Nhi! - Dạ!

Hai người kia vội vàng lên tiếng, nhấc người định chạy ra ngoài.

Nhưng bọn họ còn không động thân, bất thình lình Tâm Nhi phát ra một tiếng kêu đau “A”, hai chân không chịu nổi thân thể, lập tức té xuống đất.

- Thế nào lần này nghiêm trọng như vậy... khẳng định thuốc không lấy kịp! Đợi mang thuốc trở về, Tâm Nhi đã đau đớn chết luôn!

Đỗ Như Sơn thấy thế càng cấp bách, ngẩng đầu liếc nhìn Giang Tinh Thần nghe động tĩnh đang quay người lại.

“Đúng rồi! Hắn có thể cứu, hắn có thể cứu muội muội ta!”

Đỗ Như Sơn dường như người chết chìm thấy được một gốc cây cứu mạng, lớn tiếng nói:

- Giang thiếu gia, ngài mau cứu Tâm Nhi!

- Ta à?

Giang Tinh Thần mắt tròn xoe:

“Ta đâu có bản lĩnh này a!”

Tuy rằng hắn nhìn thấy Tâm Nhi đau khổ cũng không chịu nổi, nhưng cũng không có biện pháp.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch