Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 102: Đại y sư (2)

Chương 102: Đại y sư (2)



- Ta không được! Ta không biết chữa bệnh! Giang Tinh Thần vội khoát tay nói.

- Khẳng định ngài làm được, ta bị thương nghiêm trọng như vậy ngài cũng chưa hết... Ta van cầu ngài, Giang thiếu gia, ta chỉ có một người muội muội này, ngài máu cứu nàng đi!

Đỗ Như Sơn nói chuyện đều có chút không rõ trật tự, nhưng hiện tại hắn đầu quản nhiều như vậy.

“Ta chỉ biết may kim a, bệnh đau bụng này ta đầu trị được!”

Giang Tinh Thần thầm nghĩ trong lòng, đang muốn lên tiếng cự tuyệt.

Bất thình lình, cửa phòng bị đẩy ra, Đường lão gia tử đi đến, cau mày nhìn xem Tâm Nhi nằm trên đất, trong ánh mắt lóe lên một chút đau thương, sau đó tay run một cái, một cây chấm nhỏ dài chừng nửa thước, màu bạc sáng loáng xuất hiện trong tay, tay kia khẽ kéo ra tay thiếu nữ đang ôm bụng, cây châm nhanh như tia chớp đâm ngay bụng nàng mấy cái.

- Lão làm gì vậy?

Đỗ Như Sơn bị Đường lão gia tử bất thình lình xuất hiện làm giật mình, thẳng đến đối phương ra tay hắn mới phản ứng, quát lớn một tiếng, cũng không quản thương thế trên người, định đứng dậy.

Nhưng mà, hắn còn chưa kịp phát lực, đột nhiên Tâm Nhi không còn rên rỉ, chỉ thở hổn hển, trên mặt toát mồ hôi như tắm, nhưng không còn vẻ mặt đau đớn như trước.

Trong nháy mắt, trong phòng rơi vào yên tĩnh, Giang Tinh Thần nhìn chằm chằm vào Đường lão gia tử, ánh mắt càng ngày càng sáng.

“Lão gia tử này lại còn biết chữa bệnh! Nhìn thủ pháp này, so với Tường thúc đều cao thâm hơn! May quá, lần này đúng là quá lời rồi, mấy ngày nay đang lo không tìm được y sự đây, không nghĩ tới đưa tới cửa... ”.

Đỗ Như Sơn cùng hai người kia cũng đồng dạng trợn mắt há hốc mồm:

“Bệnh của Tâm Nhi này không phải chỉ có uống thuốc mới có thể hóa giải đau đớn sao? Thế nào lão nhân này đâm mấy kim thì tốt rồi... Đó là một đại y sư ư?”.

- Lão gia tử! Ngài... có thể trị hết bệnh muội muội ta không?

Đỗ Như Sơn vội hỏi, đấy lòng hy vọng.

Đường lão gia tử không trả lời, mà hỏi lại:

- Cô bé này mà có phải đột nhiên một ngày bụng đau nhức kịch liệt, căn bản không cách nào chịu đựng, sau đó y sự dùng được vật chặn đau đớn... Sau cách mỗi một đoạn thời gian sẽ phát tác một lần, nhất thiết phải sử dụng Hàn Nguyên Băng Hoa đắt giá mới có thể làm giảm đau đớn hay không?

- Dạ! Đúng là tình huống như vậy. Chúng ta gặp rất nhiều y sư, trừ dùng Hàn Nguyên Bằng Hoa giảm đau, căn bản là không chữa khỏi! Ta chính vì kiếm tiền mua Hàn Nguyên Băng Hoa mới bị thương…

Đỗ Như Sơn dường như thấy được hy vọng, lập tức vội vàng nói như bắp rang, hận không thể nói ra hết tất cả nhân quả.

Nhưng mà, Đường lão gia tử lại lắc lắc đầu:

- Đây là bệnh nan y, căn bản không có cách cứu trị! Hàn Nguyên Băng Hoa chỉ làm giảm đau, ta dùng pháp châm này cũng chỉ là tạm thời tiêu trừ đau đớn... Sau này thời gian dài, bệnh đau bụng của cô bé sẽ càng ngày càng dữ dội, cuối cùng…

- Bệnh nan y!

Đỗ Như Sơn lập tức ngây ngẩn cả người, trước kia y sư khám bệnh cho tới bây giờ chưa nói qua mấy chữ này, hắn cũng một mực ôm hy vọng, chỉ cho rằng những y sư kia y thuật không đủ... nhưng bây giờ…

Tâm Nhi cũng giống như bị sét đánh trúng, trong nháy mắt mất hết hy vọng, ngẩn người tại đó.

Lúc này Giang Tinh Thần lại nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:

“Thế nào nghe như là viêm ruột thừa vậy! Phát tác cấp tính, sau đó chuyển thành mãn tính, cách một thời gian sẽ phát tác! Nếu không làm giải phẫu, dễ dàng bị thủng ruột, có khả năng sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Nhưng nếu thường dùng thuốc tiêu viêm, tránh khỏi viêm màng bụng gì đó, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng a... Ôi! Ta hồ đồ rồi, thế giới này đâu có thuốc tiêu viêm!”

Đời trước, lão tam trong ký túc xá bọn họ đã từng bị viêm ruột thừa, mấy ngày giải phẫu đều là hắn chiếu cố, cho nên đối với bệnh này, hắn vẫn tương đối quen thuộc. Hơn nữa vị trí đau của Tâm Nhi, chính là chỗ ruột thừa.

Trong lòng suy nghĩ, Giang Tinh Thần cũng không có nói ra, may kim hắn có thể, cắt ruột thừa, tuyệt đối không làm được. Hắn cũng không biết hình dạng ruột thừa dạng gì!

Đường lão gia tử nhìn xem huynh muội Đỗ Như Sơn, có chút không đành lòng, trầm giọng nói:

- Bệnh này tuy là bệnh nan y, nhưng trong thời gian ngắn cũng không nguy cấp tới tính mạng... Nếu như duy trì tốt, tận lực giảm bớt đau đớn lúc phát tác, cũng có khả năng sống mười mấy năm!

Nói xong, Đường lão gia tử xoay người đi ra ngoài. Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi cũng không có dừng lại lâu, đi theo ra, để lại mấy người còn đang đứng ngẩn ngơ.

Về tới phòng ngủ, Giang Tinh Thần lập tức kéo Mị Nhi đến trước mặt Đường Thiên:

- Lão gia tử, không nghĩ tới ngài còn là một đại y sư! Làm phiền ngài xem bệnh cho muội muội ta, bệnh của nàng đã khôi phục tới trình độ nào rồi!

Đường Thiên nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nói:

- Muội muội ngươi... bị bệnh bất thường sinh lý... Hôm kia ta tới cũng không có người nào nói với ta chuyện này a…

“Muội muội ngươi... bị bệnh bất thường sinh lý!”

Giang Tinh Thần trên trán giựt giựt, rất muốn tát một bàn tay trên mặt lão già này, không xem bệnh cũng thôi đi, còn trù ẻo người làm gì.

Mà lúc này, Đường lão gia tử trong nháy mắt đổi sắc, bất thình lình chụp cổ tay Mị Nhi kéo qua, nắm mạch môn một hồi, sau đó nhưng lại “vèo” một cái lao ra ngoài, đều cuốn lên bông tuyết trong sân.

“Đây là tình huống gì vậy?” Giang Tinh Thần cũng sửng sốt, nhìn lại Mị Nhi, thấy nàng cũng như vậy.

Đúng lúc này, mơ hồ như truyền đến tiếng hét điên cuồng của Đường lão gia tử:

- Nha đầu Sơ Tuyết, không ngờ ngươi chơi xỏ ta, ngươi hãy đợi đấy, lão tổ tông không để yên cho ngươi...











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch