Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 104: Bánh bao nước - Tư binh (2)

Chương 104: Bánh bao nước - Tư binh (2)



- Lão gia tử, mời thử, hương vị không đến nỗi tệ đâu!

Giang Tinh Thần lấy đũa gắp một miếng cho vào miệng, cắn nhai “Hoạt Hoạt”. Hôm qua hắn vì chơi xỏ Triệu Đan Thanh, cho vào hơi nhiều! Hôm nay thì đã nhắm chừng lại rồi.

“Ừm!”



Thấy Giang Tinh Thần ăn ngon miệng như vậy, Lão gia tử cũng có chút do dự, nhấc đôi đũa lên, lại bỏ xuống! Trong lòng lão, tên tiểu tử này quả thật rất mưu ma, không để ý thì lại bị trúng kế.

- Hi hi!

Mị Nhi nhìn bộ dạng của Lão gia tử, nhịn không được cười phá lên, cũng gắp một đũa cho vào miệng.

- Ồ... Đôi mắt tiểu cô nương lập tức có chút mơ hồ, nhưng nhịn xuống, húp miếng nước cháo, lại nhanh chóng gắp thêm một đũa.

Lần này, Lão gia tử cuối cùng cũng hết do dự, cũng ăn một miếng! Cũng là luồng hơi cay nồng sọc thẳng vô mũi, nhưng lần này thì yếu hơn hôm qua, không những không có cảm giác khó chịu chảy nước mắt, ngược lại cảm thấy thoải mái sảng khoái.

- Được! Rất được!

Lão gia tử mắt sáng ngời, một miếng lại thêm một miếng, tiếng “Hoạt Hoạt” và “sún sụt sùn sụt” đan xen nhau.

Giang Tinh Thần cười lắc đầu, so ra việc yêu thích ăn uống, Lão gia tử này tuyệt đối trên cả Triệu Đan Thanh và Nhị ca!

Đáng tiếc! Cá mặn vẫn chưa ướp xong, nếu ăn chung với món cháo này, thì mới gọi là sảng khoái... ”

Sau khi ăn trưa xong, Giáng Tinh Thần mở cửa ra, ở những bông tuyết buổi sáng đã trở thành lông ngỗng bay đầy trời, đất trời đều trông có vẻ mông lung.

“Vốn nghĩ kiếm được hộ vệ và y sư, thì có thể trở về lãnh địa, nhưng với trận tuyết lớn bây giờ... ”

Giang Tinh Thần lắc đầu.

Mị Nhi chạy đến bên Giang Tinh Thần, giọng có chút lo lắng nói:

- Sau trận tuyết lớn này, thời tiết sẽ lạnh hơn, tuyết sẽ không tan, các dân làng không kiếm được rau dại, không thể ra ngoài lấy củi... mùa đông này rất khó qua được!

Giang Tinh Thần chau mày, thấp giọng hỏi:

- Dân làng không đủ lương thực hả?

- Ừm!

Mị Nhi gật gật đầu, nói:

- Lúa mạch nơi chúng ta sống sản lượng vốn không cao, sau khi đóng thuế xong, năm nào cũng mem mém đủ sống qua ngày, nếu như gặp phải mùa đông khắc nghiệt... Trước đây, thúc thúc cũng cố gắng thu thuế ít chút, đem cả phần dự của mình để bù đắp vào! Hai năm trước ca ca cũng không quản tới, nhưng năm nay...

Nói đến đây, Mị Nhi lập tức ngưng lại, liếc nhìn Giang Tinh Thần với vẻ cảnh giác.

Giang Tinh Thần cười khổ, không cần nói cũng biết, năm nay mình đã cưỡng ép tăng thuế rồi!

- Vậy thì mua thêm lương thực và than củi, chuyển về trước cho dân làng đi!

Giang Tinh Thần trầm giọng nói.

Mị Nhi mặt đầy vui mừng, nhưng lại cúi thấp đầu nói:

- Tuyết lớn như vậy, kêu ai chuyển về đây, đường thì khó đi, lại nguy hiểm nữa! Hơn nữa lãnh địa chúng ta xa xôi, phải đi qua nhiều trấn nhỏ và thôn làng, người ít quá không khéo sẽ bị cướp mất!

- A A! Ca ca có thể chiêu mộ một trăm tên tư binh, sợ gì chứ! Hơn nữa, ca ca còn có bạn bè có thể giúp đỡ... Nếu thật sự không được thì có thể bảo Đường lão gia tử đi một chuyển, để lão về lãnh địa đợi chúng ta…

- Giang thiếu gia!

Hắn nói chưa dứt câu, Đỗ Như Sơn dưới dìu dắt của hai người, từ trong phòng kho bước ra.

- Sao huynh lại ra đây!

Giang Tinh Thần chau mày, không vui nói:

- Vết thương của huynh chưa khỏi, không thể xuống giường được!

- Giang thiếu gia! người Kinh Thiên Dong Binh Đoàn ta, tu vi thấp nhất cũng là Cường Thể tầng chín, cảnh giới Nội Khí là 13 người, chúng tôi nguyện trở thành tư binh của ngài!

Đỗ Như Sơn nói với vẻ nghiêm túc.

Giang Tinh Thần nhíu mày, đối với cảnh giới tu vi, hắn chỉ biết trên Cường Thế chính là Nội Khí, cuối cùng mới là Nguyên Khí, nhưng khái niệm cụ thể như thế nào, hắn cũng không biết. Cũng có nghĩa là, thực lực mà Đỗ Như Sơn thể hiện, hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.

Và lúc Đỗ Như Sơn nói ra câu nói đó, hắn cũng hiểu, mục đích đối phương chịu làm tư binh cho mình, cũng là vì muội muội Tâm Nhi của hắn. Dù sao đi sâu vào dãy núi Phiêu Miêu săn giết yêu thú kiếm tiền, quả thật không thể biết trước ngày mai sẽ ra sao, lỡ như hắn chết, vậy thì muội muội của hắn thì khỏi nghĩ đến. Mà nếu đi theo mình, có Lão gia tử tùy tiện châm vài kim là có thể chặn được cơn đau.

Từ góc độ bản thân hắn mà nói, rất không thích sự tiếp cận mang theo lợi ích trắng trợn như vậy. Đây cũng chính là nguyên nhân lúc đầu hắn không bỏ rơi Tôn Tam Cường. Nhưng đôi huynh muội này, rất giống với tình cảnh của hắn và Mị Nhi nên trong lòng hắn không nỡ nhìn họ gặp nạn.

Trầm ngâm một lát, Giáng Tinh Thần nói:

- Kinh Thiên Dong Binh Đoàn thực lực cường đại, có lẽ đều là quý tộc, nếu như mọi người trở thành tự binh của ta, quả thật có chút…

- Giang thiếu gia, mặc dù chúng tôi có thân phận quý tộc, nhưng không phải là gia tộc sa sút, thì cũng là gia tộc bàng chi, tuyệt đối không có thói con cháu nhà giàu, nếu không đã không thể trở thành lính đánh thuê... Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ tuân theo điều lệ của lính đánh thuê. Tuy rằng tôi là vì Tâm Nhi nên đi theo vị Lão gia tử ấy, nhưng chỉ cần trở thành tư binh của ngài, chúng tôi sẽ coi sự an toàn của ngài là chính, lời nói này quyết không phản bội!

Nói đến đây, Đỗ Như Sơn dưới dìu dắt của hai tên đại hán, quỳ một gối xuống, cúi đầu nói:

- Xin tước gia cho tôi được toại nguyện!

- Ca ca!

Cửa phòng kho mở ra, Tâm Nhi vừa khóc vừa chạy ra. Ca ca của nàng cả đời này chưa từng quỳ trước bất kỳ người nào, nhưng hôm nay…

- Ca ca!

Trong mắt Mị Nhi đã đỏ lên, ra sức lắc lắc tay của Giang Tinh Thần.

- Huynh cứ lo dưỡng thương trước đi, vết thương lành rồi cùng đi với ta. Về phần trả lương cho các ngươi như thế nào, huynh về suy nghĩ kỹ rồi báo ta biết!

Giang Tinh Thần nói xong, dắt theo Mị Nhi quay đầu đi vào trong nhà.

Đỗ Như Sơn ngẩng đầu lên, mặt đầy vui mừng, trong mắt tràn đầy cảm kích...











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch