WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 105: Rời đi (1)

Chương 105: Rời đi (1)



- Ca ca, huynh thật tốt!

- Vào phòng, Mị Nhi ôm tay Giang Tinh Thần, nhẹ nhàng lắc lắc.

"Tiểu nha đầu, quá tốt bụng... "

Giang Tinh Thần vò đầu Mị Nhi, thầm nghĩ:

"Nhưng muội làm sao biết, Đỗ Như Sơn vốn không có lòng ở lãnh địa ta, nếu như muội muội của hắn... Thôi vậy, nể tình huynh muội của họ, Đường lão gia tử còn ở một ngày thì cho hắn ở lại một ngày... "

Tuyết ngày càng lớn, hơn nữa không có dấu hiệu dừng lại, chỉ mớigiờ, tuyết trong sân đã dày hơn 2cm.

Buổi chiều, Định Bắc Hầu tới một chuyến, tối qua có trộm làm náo loạn, hắn cũng nghe nói, đương nhiên nóng vội. Giang Tinh Thần lại tuyệt không bất ngờ, chưa nói mình cống hiến cho đế quốc và lãnh địa, chỉ riêng Uyển Nhu là hắn đã không thể ăn nói được.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Đường lão gia tử, lo lắng trong lòng liền bị thay bằng mừng rỡ, khỏi hỏi cũng biết đây là ý của Đường Sơ Tuyết, cũng chỉ có nàng mới mời được vị đại thần này! Có lão gia tử ở đây, đừng nói tám đại vương quốc, coi như đại trưởng lão Huyền Nguyên Thiên Tông đến đây cũng phí công, đây là tuyệt đỉnh cao thủ trong top 3 đế quốc, hơn nữa âm hiểm xảo trá…

"Ặc!"



Định Bắc Hầu chợt sững sờ, không biết sao trong đầu mình lại hiện ra cái từ âm hiểm xảo trá này.

Nếu như Đường lão gia tử mà biết suy nghĩ của Định Bắc Hầu, tuyệt đối sẽ đạp vào mặt hắn. Ta mà âm hiểm xảo trá, nhóc con đáng ghét kia còn âm hiểm gấp mười.

Định Bắc Hầu vốn muốn chào hỏi, nhưng nhìn thấy Đường lão gia tử khẽ lắc đầu, liền hiểu ý lão, giả vờ làm như lần đầu gặp mặt, chỉ là khen ngợi Giang Tinh Thần một trận, cái gì lịch sự ôn hòa, cái gì xử sự nhã nhặn, cái gì tài hoa vô song…

Đường lão gia tử nghe mà cơn tức nhảy vọt, thầm mắng to:

"Các ngươi toàn bị bề ngoài vô hại của thằng nhãi này lừa rồi!"

Giang Tinh Thần ngồi nghe cũng đỏ mặt, đồng thời thầm bồn chồn:

"Hầu gia không quen biết Đường lão gia tử, chẳng lẽ lão già này không nổi danh... Nói vậy, phương pháp kể chuyện không thể khống chế được lão... "

Đường lão gia tử mà biết cách của mình lại làm Giang Tinh Thần toát ra ý mới, nhất định hối hận đập đầu vào tường.

Định Bắc Hầu cũng không ở lâu, khen ngợi Giang Tinh Thần rồi, lại cám ơn lão gia tử một tiếng, liền thần sắc thoải mái đi ra. Vấn đề hộ vệ cho nhóc con này đã được giải quyết, vậy không cần quan tâm chuyện khác nữa…

Định Bắc Hầu đi rồi, Mạt Hồng Tiêm, Triệu Đan Thanh, ô còn có Tôn Tam Cường lần lượt đến nơi. Gặp Đường lão gia tử, bọn họ đều là sững sờ, nghe Giang Tinh Thần giải thích, lão gia tử là hộ vệ của Đường Sơ Tuyết tìm tới, bọn họ thế mới hiểu ra.

Mấy ngày này, hai hiệu ăn lớn cùng cửa hàng bánh bao nổi danh, tính đến ngày hôm qua, phần chia lợi nhuận của Giang Tinh Thần đã lên tới ngàn hoàng tinh tệ, không khỏi làm hắn líu lưỡi.

Thế này mới có 1 ngày thôi, nhìn số tiền lãi này, mỗi ngàyhiệu ăn lớn bán ra con dã trĩ nướng đất sét, chiếu theo kiểu này, dã trĩ sẽ không bị bắt sạch đó chứ! Xem ra sau này phải nghĩ cách nuôi gà thôi... Còn bánh bao, bán bao nhiêu, 1 ngàn, ngàn... Tính một hồi, Giang Tinh Thần liền thấy đau đầu…

Càng quá hơn là Triệu Đan Thanh, trực tiếp ném một tấm tín phiếu ngàn hoàng tinh tệ qua đây:

- Quân bảy đại chiến, lượng sử dụng chỉ ruột dê rất lớn, đây là tiền dự chi trước!

Mị Nhi đứng bên cạnh mắt tóe sao, mặt cười không thể khống chế được.

Đường lão gia tử cũng trợn tròn con mắt, dù lão thường thấy nhiều tiền, nhưng năng lực kiếm tiền của nhóc con này quá dữ đi chứ, thu tiền mấy chục ngàn, mấy trăm ngàn như thế, đế đô cũng không thấy nhiều.

Còn nữa,hiệu ăn lớn đều chia lãi cho hắn, khỏi nói, món ăn chiêu bài cũng là hắn làm ra. Vốn nhìn thấy Giang Tinh Thần làm bánh bao nước, lão đã hoài nghi nhóc con này có quan hệ với cửa hàng bánh bao, bây giờ nhìn thế này, Đường lão gia tử lại không nhịn được rộng lớn trong lòng:

"Sơ Tuyết nha đầu, lão chưa xong với ngươi đâu, nếu sớm biết danh tiếng thành phố mỹ thực chính là nhóc con này làm ra, lão cần gì phải ăn vụng, trực tiếp đồng ý rồi.... Chính ta cũng miệng tiện, tham ăn như vậy, không đi dò hỏi trước hay sao... "

Đường lão gia tử một bụng đầy oán khí, Giang Tinh Thần lại mỉm cười rạng rỡ, nói Tôn Tam Cường mau đi ra ngoài đào chút củ cải về, không thôi tuyết lớn nữa sẽ khó tìm.

Tôn Tam Cường vừa nghe liền hiểu sẽ có thứ mới nữa, mừng rỡ cười đến nở hoa, ra ngoài gọi Tiền Phong cùng Chu Hùng, chạy như điên ra ngoài thành.

Bên phía Mạt Hồng Tiêm, Giang Tinh Thần nói cho nàng cách làm bánh bao nước, cho hai hiệu ăn lớn sử dụng, dù sao nó phức tạp hơn, cần da heo đông, cửa hàng bánh bao không phải đầu bếp giỏi, còn chưa đủ kỹ thuật!

Bàn giao xong mọi chuyện, trước khi đi, Mạt Hồng Tiêm cho Mị Nhicon chim truyền tin, bảo nàng đến lãnh địa, thả ra một con.

Tiểu cô nương nâng chim truyền tin màu hồng, yêu thích không thôi, không ngừng vuốt ve, không nỡ buông ra... Đến tối, lương thực cuối cùng cũng về tới, chừng 1 xe ngựa lớn, hơn 1 ngàn cân gạo, là Nhị ca cùng lão Tứ giúp một tay.

Nhìn tuyết lớn vẫn không ngừng, Giang Tinh Thần quyết đoán, tìm Định Bắc Hầu gia mượn một đội Thành vệ quân, do các huynh đệ Đỗ Như Sơn dẫn dắt, suốt đêm đưa lương thực lên đường. Đường xá quanh Hồng Nguyên Thành ổn định, sẽ không có nguy hiểm gì, nếu suôn sẻ, đêm khuya sẽ chạy đến nghỉ ở thôn trấn gần nhất…

Một đêm qua đi, nhiệt độ còn thấp hơn hôm qua chừng 1 độ, Giang Tinh Thần vừa ra cửa đã thấy rét thấu xương, cóng đến hai tay run run. Tuyết lớn đã ngừng, nhưng bầu trời không tạnh mây quang đãng, vẫn luôn âm u, làm hắn cảm thấy bị đè nén, ngày Mị Nhi bệnh nặng cũng là thời tiết này.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.