Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 106: Rời đi (2)

Chương 106: Rời đi (2)



- Nhiệt độ quá thấp, ngựa chạy lâu cũng không chịu nổi, nếu lên đường chỉ sợ sẽ bị đông cứng.

Cân nhắc như vậy, Giang Tinh Thần mua hơn 1 tấm da bò rừng, cũng không ra ngoài, dùng lửa nướng cho nóng lên, liền ở ngay trong phòng bắt đầu may vá.

Đường lão gia tử nhìn hắn, tràn đầy xem thường, đàn ông con trai, cả ngày trốn trong phòng thêu thùa may vá, quả thật là... Không thể chịu nổi nhất là, làm sao lại không đi nấu một bữa ra trò…

Chẳng những đường lão gia tử, ngay cả Đỗ Như Sơn cùng Tâm Nhi cũng vô cùng kinh ngạc, đàn ông làm việc thêu thùa may vá, quả thật quá khác lạ!

Giang Tinh Thần bị bọn họ nhìn đến cả người bỏng rát, cảm thấy mình như Đông Phương Giáo Chủ, nhưng chuyện này không làm không được, bên ngoài không thể mua được nó, hắn đang làm túi ngủ cho tiểu nha đầu mà, đi đường có thể giữ ấm cho nàng.

"Được lắm, hay lắm phải không, xem thường ta phải không... Hai ngày này cho các ngươi gặm bánh bột mì trắng đi, đừng mơ ta hầu hạ các ngươi!"

Giang Tinh Thần thầm hung ác.

Cuối cùng Đường lão gia tử phát hiện không đúng, lập tức thay đổi thái độ, nhưng Giang Tinh Thần vẫn không động đậy, chết sống không nấu ăn, làm cho lão gia tử dựng râu trừng mắt, cuối cùng chạy đi mua bánh bao ăn.

3 ngày sau đó, thỉnh thoảng có tuyết rơi, lúc rơi lúc ngừng, kéo mãi không dứt, giống như muốn kéo dài đến đầu xuân.

Tôn Tam Cường tớichuyến, Giang Tinh Thần nói cho hắn phương pháp củ cải ướp dưa muối, cũng nhờ hắn chú ý nhà hàng.

Uyển Nhu cũng tới nửa ngày, nàng chuyên vì vũ nhạc, dù sao Giang Tinh Thần phải về lãnh địa.

Giang Tinh Thần tự nhiên làm giả vờ giả vịt một phen, sau đó là lừa dối! Lần này, không lừa không thể làm cho Uyển Nhu tỷ hài lòng, hắn cũng hết cách, phải nói sao cho sương mù dày đặc mới được... Cuối cùng, hắn đã đẩy vũ nhạc lên đến đỉnh cao tâm linh của loài người!

Chiều tối ngày thứ 3, Triệu Đan Thanh kéo tới một xe dược liệu thu gom được, ước chừng 1 phần…

3 ngày sau, cuối cùng Đỗ Như Sơn khôi phục khá hơn, dù không thể vận động mạnh, nhưng đi bộ ngồi xe đã không thành vấn đề.

Mị Nhi cùng Tâm Nhi thành bạn, không có chút tuổi ngăn cách, hai nàng mỗi ngày chơi cờ năm quân, chơi ghép tranh, tiểu nha đầu còn lấy ra búp bê vải của mình chia sẻ với bạn, mặt đầy đắc ý nói:

- Đây là của ca ca tự tay may cho muội, cả thế giới chỉ có một cái!

Tâm Nhi ôm búp bê vải mềm mại, kinh ngạc không khép miệng, cảm giác quái dị vì Giang Tinh Thần may vá đã bị thay bằng hâm mộ. Ca ca của nàng dù rất yêu thương nàng, nhưng sẽ không làm ra được loại cờ năm quân này cho nàng giải buồn, sẽ càng không làm ra thứ mới lạ như búp bê vải này.

Theo tiếp xúc với Mị Nhi, nội tâm như tro tàn của Tâm Nhi cũng dần bùng cháy trở lại, dù sao còn có mười mấy năm sinh mệnh mà.

Sáng ngày thứ 4, cuối cùng đến lúc lên đường, 4 chiếc xe ngựa kỳ quái đã dừng lại trước cửa nhà Giang Tinh Thần. Sở dĩ nói là kỳ quái, bởi vì ngựa đều mặc quần áo, một lớp da bò rừng thật dày bọc trên người chúng.

- Hì hì... Ca ca, muội lần đầu tiên nhìn thấy ngựa mặc đồ đó!

Mị Nhi theo Giang Tinh Thần đi ra, khẽ cười nói.

Tiểu nha đầu mặc đồ đến tròn vo, đầu đội mũ làm bằng da Độc Điêu, cổ bọc khăn quàng bằng da Lão Thỏ, ở phía sau lão gia tử nhìn mà hâm mộ:

"Da yêu thú, võ giả đều dùng làm hộ giáp trong người, nhóc con này lại cho muội muội dùng để giữ ấm... "

Giang Tinh Thần cười vỗ Mị Nhi, nói:

- Cái này cũng bởi hết cách, chủ yếu là trời quá lạnh, cho nên mới dùng giữ ấm cho ngựa, sợ thời gian dài chúng không chịu nổi!

ngày trước Hồng Tiêm tỷ cũng tới, bởi vậy hôm nay Giang Tinh Thần cố ý không cho các bạn bè tới tiễn đưa. Đỗ Như Sơn cùng Tâm Nhi đi ra, hắn khoát tay, đoàn người lên xe ngựa.

4 chiếc xe ngựa, bọn họ chỉ chiếmchiếc, cònchiếc là chở dược liệu cùng vật phẩm mà Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi đã mua.

Ngay khi phu xe muốn đánh dây cương, Mạt Hồng Tiêm, Nhị ca, lão Tứ, Uyển Nhu, Triệu Đan Thanh, Tôn Tam Cường lần lượt đi ra từ góc phố.

- Này! Không phải đã nói khỏi cần đưa tiễn sao, các ngươi như vậy, là không muốn để tôi đi mà!

Giang Tinh Thần mặt đầy bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại cảm động không nói nên lời.

- Đừng nói nhảm, chúng tôi thích sao, mau cút đi, chúng tôi chỉ đến xem qua thôi!

Mạt Hồng Tiêm khinh thường phất tay, sau đó bỏ thêm một câu:

- Đừng quên thả ra một con chim truyền tin!

- Ừm!

Giang Tinh Thần gật đầu thật mạnh, nhìn mấy người bạn này thật sâu, quay người vào trong xe, phu xe chẩn dây cương, 4 chiếc xe ngựa kéo theo mảnh tuyết bay, nhanh chóng rời đi.

- Cái tên này, thật là nhất quyết về nhà, thời tiết xấu như thế, làm sao cũng phải về lãnh địa, ở lại Hồng Nguyên Thành tốt thế nào?

Triệu Đan Thanh lắc đầu, thở dài nói: - Thật là không nỡ để hắn rời đi!

- Ngươi là không nỡ bỏ ăn thì có? Mạt Hồng Tiêm trào phúng nói.

- Xì! Làm như các ngươi không như thế! Triệu Đan Thanh bĩu môi.

Tôn Tam Cường cười hắc hắc, tiếp lời:

- Không sao, sẽ không lâu, cậu ta sẽ trở lại!

- Hả!

Mấy người đồng loạt quay đầu, nhìn chằm chằm Tôn Tam Cường, chờ hắn giải thích.

Tôn Tam Cường bị bọn họ nhìn đến dựng gáy, yếu ớt nói:

- Cậu ấy còn phải cùng Uyển Nhu cô nương tham dự biểu diễn tân xuân nữa, không trở lại không được.

- Xời... Mấy người cùng vung tay, đều là khinh bỉ. Sau đó mọi người giải tán, bầu trời âm u lại giáng tuyết rơi!











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch