Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 107: Viễn cảnh

Chương 107: Viễn cảnh



Bánh xe lộc cộc, đoàn xe ngựa 4 chiếc của Giang Tinh Thần nghiền trên băng tuyết lắc lư chậm chạp đi về phía trước.

Đây đã là ngày thứ ba rời khỏi Hồng Nguyên Thành, bắt đầu từ lúc đó, bầu trời đã không còn tuyết rơi, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống, dưới thời tiết ác liệt như vậy, ngày đầu tiên đường phẳng lặng, cũng chỉ đi được có 7 dặm, hai ngày sau, tổng cộng cũng chỉ mới được dặm đường, còn ít nhất một nửa lộ trình mới đến được lãnh địa của Giang Tinh Thần.

- Thời tiết thế này thích hợp luyện công nhất, hoàn cảnh càng xấu, lại càng kích hoạt cảm ứng nguyên khí của võ giả, nhớ ngày đó... Hiện tại dù già rồi, nhưng gặp hoàn cảnh thế này, vẫn không khỏi muốn luyện quyền cước nóng người…

Trong xe ngựa truyền ra tiếng nói khí phách của Đường lão gia tử.

Trong xe, Giang Tinh Thần mặt đầy buồn bực, nhìn Đường lão gia tử bộ dáng đắc ý, liên tục khoác lác, thầm nghĩ:

"Lão già này lớn tuổi như thế, sao không cảm thấy lạnh vậy chứ, lão mặc có bao nhiêu, chỉ một cái áo vải nát, chẳng lề luyện võ đến mức cao, thật sự nóng lạnh bật xâm!"

Trong lòng nghĩ vậy, Giang Tinh Thần vén rèm xe, nhìn ra phía sau. Ở xe ngựa khác, Đỗ Như Sơn cũng không khác Đường lão gia tử là mấy, mặt trong cũng chỉ thêm một cái áo bông mà thôi.

"Ôi! Còn đang trọng thương nữa, sao mà vẫn chịu lạnh như thế... Thật hối hận, lúc trước không nên nói những thứ đầy mù mờ với Uyển Nhu tỷ, làm cho nàng không ngừng hỏi tới, không thôi đã tiết kiệm được thời gian, tuyệt đối đủ cho ta làm một cái túi ngủ nữa... "

Hắn làm tổng cộngcái túi ngủ, vốn nghĩ cho mình và Mị Nhi mỗi người một cái, nhưng chưa được bao lâu, nhìn Đỗ Tâm Nhi rét đến run cầm cập, thật là không đành lòng, liền nhường túi ngủ cho nàng.

Giờ hay rồi, hai cái áo da đắp lên người cũng cảm thấy tay chân lạnh băng, răng đánh cầm cập.

Hắn không khỏi hâm mộ võ giả, ít nhất động hè không lo, ở nơi này không có máy điều hòa, không có quạt điện, mùa hè còn khó chịu hơn cả mùa đông... Thôi đi, trời đông giá rét, nên nghĩ trước làm sao giữ ấm đã!

- Ca ca!

Ở bên cạnh, trong túi ngủ bằng da bò rừng, Mị Nhi thò đầu nhỏ ra, nhỏ giọng nói:

- Nhìn huynh lạnh kìa, không thôi huynh cũng chui vào, trong túi ngủ rất ấm…

- Khặc khặc!

Đường lão gia tử phát ra tiếng cười âm hiểm, tiếp lời:

- Đúng rồi đó, tiểu tử, thời tiết quá lạnh! Vẫn là ổ chăn con gái ấm áp hơn!

Giang Tinh Thần trán giật bằng bạc, thầm mắng:

"Lão già này, đừng có quấy rối nữa, cố ý khích ta phải không muốn ta ở ngoài theo lão chịu lạnh, không có cửa đầu... Chui vào ổ chăn con gái thì sao, ta cứ... "

"Chờ đã! Lão già này sẽ không ghi chép lại chuyện hôm nay... Lão cũng muốn nắm điểm yếu của ta... Hắc hắc, ta không cho lão làm được!"

Nghĩ thế, Giang Tinh Thần vò đầu Mị Nhi, nhỏ giọng nói:

- Túi ngủ chỉ đủ một người, hai người thì chật rách mất, ca ca không lạnh! - Ca ca!

Tiểu nha đầu chu môi, nàng còn không nhìn ra có lạnh hay không sao.

- Được rồi, thật không lạnh! Nghe lời đi, một hồi ca ca dẫn muội đi đắp người tuyết!

- Được!

Tiểu nha đầu híp mắt cười, gật đầu thật mạnh, vụt một cái lại trở vào.

- Ặc!

Đường lão gia tử không khỏi sửng sốt, vốn lão cho rằng tính tình tiểu tử này cứng đầu, hơn nữa da mặt cũng dày là lão cho rằng như thế, khẳng định không chịu được khiêu khích... Đến lúc đó mình cũng lấy chuyện này ghi lại biến tập thành chuyện kể, thế nào cũng phải làm tiểu tử này cố ký một chút! Nào ngờ, người ta căn bản không mắc lừa.

" âm hiểm, xảo quyệt! Tên nhãi khốn kiếp này thật chỉ mới 16 tuổi thôi?".

Đường lão gia tử âm thầm nghi hoặc.

- Lão gia tử, tối nay tới thôn, ta sẽ không làm đồ ăn, lão tiếp tục gặm…

- Đừng mà…

Tiếng gào dài đau khổ, làm cho Đỗ Như Sơn cùng Đỗ Tâm Nhi ở xe ngựa phía sau nghe mà trong lòng chua xót.

- Xem ra đêm nay Đường lão gia tử lại phải gặm bánh bột mì trắng!

Đô Tâm Nhi cười hì hì nói.

- Ừ!

Đỗ Như Sơn gật đầu, vỗ muội muội trong túi ngủ, không nói gì, nụ cười trên mặt có phần gượng gạo.

- Ca! Huynh đừng như vậy... Tâm Nhi im một hồi, nói:

- Muội còn mười mấy năm sinh mệnh mà không muốn thấy vẻ không vui của ca ca!

- Cái gì mười mấy năm, đừng nói bậy! Đường lão gia tử là đại y sư ngài ấy nhất định có thể nghĩ ra cách điều trị cho muội!

Đỗ Như Sơn không vui nói.

- Ca! Nếu như... Đường lão gia tử không phải ở bên cạnh Giang Tinh Thần, huynh sẽ còn làm tư binh của hắn không?

- Ặc!

Đỗ Như Sơn rõ ràng không ngờ đột nhiên muội muội lại hỏi chuyện này, liền sững sờ.

Hồi lâu sau, Đỗ Như Sơn thở dài, thế mới đáp:

- Giang Tước gia cũng biết suy nghĩ của ta! Tư binh bình thường đều có quy định thời hạn, trong thời gian đó, dốc hết sức bảo vệ lãnh chúa! Nhưng trong hiệp ước Giang Tước gia cho huynh, lại không có quy định thời hạn, nói rõ hắn vẫn coi chúng ta là lính đánh thuê…

- Hắn cứu mạng huynh, lại dùng cách này để chúng ta đi theo Đường lão gia tử, huynh thiếu hắn ngày sau sẽ trả, trong thời gian này, cũng sẽ bảo đảm phẩm chất lính đánh thuê... Nhưng mà, bệnh của muội mới là hàng đầu! Ngoài ra, Kinh Thiên Dong Binh Đoàn không phải của một mình huynh, không thể bắt các huynh đệ đều làm theo ý huynh, những năm qua bọn họ đã giúp huynh rất nhiều…

- Ca!

Tâm Nhi còn muốn nói, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, sau đó liền có tiếng gọi của Mị Nhi:

- Tâm Nhi tỷ tỷ, tuyết ngừng rồi, mặc nhiều đồ vào, ca ca dân chúng ta đi đắp người tuyết này!

- Được!

Tâm Nhi liếc nhìn ca ca, cuối cùng không tiếp tục đề tài vừa rồi, lớn tiếng đáp lại…

Giang Tinh Thần dẫn đầu, hai cô gái đi theo hỗ trợ, không tốn bao lâu, mấy người tuyết đã đắp xong.

Giang Tinh Thần đứng trước người tuyết, không khỏi thầm đắc ý, mấy cái người tuyết này nói là đắp, còn không bằng nói là tượng tuyết. Dưới bàn tay linh hoạt của hắn, hai tay hai chân, phần đầu, đều giống như người.

- Ha ha! Mị Nhi, muội nói mấy người tuyết này đứng ở bên đường, buổi tối có thể dọa mấy... Ui da!

Giang Tinh Thần mới nói nửa câu, cảm giác trên đầu có cục tuyết nổ tung, một mảnh màu trắng!

- Tiểu nha đầu, ngươi dám ném ta!

Giang Tinh Thần căm phẫn quay đầu, móc ra nắm tuyết bóp lại thành quả cầu, ném về phía Mị Nhi. Dựa vào cảm giác của hắn, cục tuyết bay tới là hắn đã nhận ra, chẳng qua là chọc tiểu nha đầu vui vẻ, hắn đương nhiên sẽ không tránh né.

- Tâm Nhi tỷ tỷ, mau, tỷ đánh bên kia... Mị Nhi cười tránh né, sau đó chỉ đạo Tâm Nhi.

Tâm Nhi ngây ra một hồi, ánh mắt dần sáng lên, nhanh chóng móc tuyết lên ném về phía Giang Tinh Thần.

- A! Hai đánh một, đừng có chơi vậy... Giang Tinh Thần hô to chạy trốn, hai cô gái cười lớn đuổi theo phía sau, tiếng ồn ào cười vui vang vọng chốn hoang vắng.

Bên cạnh xe ngựa, Lão gia tử nhìn bóng ba người, ánh mắt có ý cười:

"Tiểu tử này, thật là càng tiếp xúc càng thấy thú vị... "

Đỗ Như Sơn nhìn muội muội vui vẻ như thế, cũng tươi cười đầy mặt, đồng thời còn hâm mộ Giang Tinh Thần, hắn chưa từng chơi với Tâm Nhi như vậy.

Ngay cả những phu xe, nhìn cảnh này, cũng cảm thấy mình trở lại nhiều…

Chạy một hồi, Giang Tinh Thần cảm thấy thân thể ấm lên nhiều, liền gọi Mị Nhi cùng Tâm Nhi trở về, các nàng đều mang bệnh trên người, hoạt động thân thể một chút là được rồi!

Mọi người tiếp tục lên đường, Mị Nhi chui vào túi ngủ, tựa vào người Giang Tinh Thần, nhỏ giọng hỏi:

- Ca ca, lương thực đưa đi từ sớm, hiện giờ đã tới lãnh địa chưa?

Giang Tinh Thần gật đầu:

- Bọn họ đi sớm hơn chúng ta 3 ngày, tính thời gian, hẳn là đã đến rồi!

Mị Nhi không nhịn được mỉm cười, nhỏ giọng hỏi:

- Năm nay tuyết lớn như thế, nhất định thôn dân rất khó khăn, một hơi nhìn thấy nhiều lương thực như vậy, không biết cao hứng thế nào nữa…

Nói tới đây, Mị Nhi mặt nhỏ toát ra vẻ tự hào:

- Nếu bọn họ biết được ca ca trở thành Nam tước, hơn nữa lấy lại lãnh địa, nhất định sẽ kinh ngạc không khép miệng được... Vân nãi nãi cùng Phúc gia gia, nhất định sẽ dẫn toàn bộ thôn dân ra cửa thôn nghênh đón ca ca!

- Vân nãi nãi, Phúc gia gia... hai người này có danh vọng rất cao sao?

Giang Tinh Thần hỏi.

- Ca ca vẫn cắm đầu luyện võ trong nhà, không quan tâm những chuyện này! Bọn họ là người lớn tuổi nhất ở Thanh Sơn Thôn, năm đó thúc thúc cũng rất nể trọng bọn họ! Nhất là Vân nãi nãi, là dọn từ Hồng Nguyên Thành về, ngoài thúc thúc ra, kiến thức của bà ấy là giỏi nhất…

- ồ!

Giang Tinh Thần gật đầu, không nói gì, hắn không biết những tin tức này, đương nhiên không thể đưa ra ý kiến.

Mị Nhi như nói đến nghiện, tiếp tục kể:

- Vân nãi nãi rất lợi hại, ngoài hai chúng ta, mọi người trong thôn đều là bà ấy dạy cho biết chữ! Trong những thôn quanh đây, chỉ có người Thanh Sơn Thôn chúng ta là mỗi người đều biết chữ!

"Người làm công tác giáo dục! Đây chính là nhân tài – hữu dụng!"

Giang Tinh Thần ánh mắt sáng lên, hắn không muốn lãnh địa tương lai của mình xuất hiện một đám mù chữ, Vân nãi nãi vừa vặn lên làm giáo viên.

- Con trai của Vân nãi nãi, tên là Thạch Oa Tử, làm ruộng rất giỏi... Bà ấy còn có cháu gái, tên là Ny Nhi, rất đáng yêu, nhất là thích ăn, thấy cái gì cũng hỏi, thứ này ăn được không... Nhưng mà mấy ngày này, chỉ sợ Ny Nhi sẽ khó chịu…

- Phúc gia gia lại biết kế toán, lương thực thu nhập của lãnh địa, thuế thu, thúc thúc đều giao cho ngài ấy, mỗi lần đều không sai chút nào…

- Còn nữa, Tam thẩm nấu ăn rất giỏi, muội chính là theo dì ấy…

Nói tới đây, Mị Nhi mới ý thức được vấn đề, cười hắc hắc, thè lưỡi.

Giang Tinh Thần cười xoa đầu Mị Nhi, nói:

- Vừa nhắc tới lãnh địa, muội liền hưng phấn như thế!

- Đương nhiên, dù nhà chúng ta đất đai cằn cỗi, thu hoạch lương thực không tốt, nhưng cuối cùng cũng là nhà của chúng ta!

- Ha ha! Vậy lần này ca ca trở về, làm tăng thu hoạch lương thực lên…

- Như vậy sao được! Mị Nhi dẩu môi nói:

- Sau này lãnh địa của chúng ta, mỗi người đều được ăn no, nhà nhà mặc ấm, ở trong nhà cao tầng, ra ngoài ngồi xe không cần ngựa kéo…

- Nha đầu này còn nhớ rõ như vậy! Giang Tinh Thần thì thầm, lại cướp lời:

- Còn có biểu diễn giải trí mà muội chưa từng xem, ở trong nhà cũng thấy được tình cảnh Đế đô, tùy lúc có thể nói chuyện với mấy người Hồng Tiêm tỷ ở Hồng Nguyên Thành…

- Ca ca, huynh không có bị sốt đấy chứ!

Giang Tinh Thần chưa nói xong, tiểu nha đầu vội đưa tay sờ trán hắn…

Hai người cười đùa, quy hoạch ra viễn cảnh còn hư ảo hơn cả trong mơ. Mà bọn họ không biết, sau trận tuyết lớn này, lãnh địa của họ đang gặp phải nạn đói, vượt xa dự đoán!












trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch