Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 153: Có thể khởi công (1)

Chương 153: Có thể khởi công (1)



Cuối cùng Giang Tinh Thần vẫn không nấu cơm cho bọn họ, qua lại hơn mười ngày, không ngủ không nghỉ trên đường tuyết suốt ba ngày, hắn quả thực không kham nổi.

Sau khi vào phòng, thấy được trứng dã trĩ vẫn còn khô ráo ấm áp bên cạnh, Giang Tinh Thần cười khổ gõ đầu Mị Nhi một cái, rồi liền cắm đầu lên giường ngáy .

Hắn ngủ không còn biết trời đất gì nữa, ngay cả năm mộng cũng không có, lúc tỉnh lại đã là đêm khuya, chỉ sợ là hắn đã ngủ hơn tiếng.

Giang Tinh Thần mở mắt ra, phát hiện đèn dầu trong phòng vẫn đang thắp, bên cạnh người có cảm giác ấm ấm. Hắn nghiêng đầu qua, liền thấy được Mị Nhi đang ngủ sát bên cạnh mình, một tay ôm búp bê, tay kia thì vẫn còn đang nắm ống tay áo của hắn.

- Nha đầu này! Ngủ gì mà không cả tắt đèn...

Vừa nghĩ tới đây, Giang Tinh Thần chợt nhớ lại, Mị Nhi đã từng nói, muốn mua cho mình một ngọn đèn dầu tốt nhất.

- Chẳng lẽ trước kia ta thật rất sợ bóng tối?

Giang Tinh Thần thầm nói một câu, trong lòng lại dâng lên cảm động. Nha đầu này vẫn luôn yên lặng chăm sóc cho mình!

- Ca ca! Sau này không được bỏ Mị Nhi đi lâu như vậy nữa...

Bên cạnh, Mị Nhi chợt lẩm bẩm lẩm bẩm nói một câu, sau đó xoay người nằm cuộn tròn trong ngực hắn.

- Không đầu, không đâu... Giang Tinh Thần dịu dàng nói, sau đó giơ tay lên chậm rãi vuốt tóc của nàng. Từ khi bệnh tình tiểu nha đầu chuyển biến tốt, đã rất lâu rồi không còn nói mớ nữa, có thể thấy được mười ngày qua tâm trạng của nàng có bao nhiêu khắc khoải mong đợi.

Một lúc lâu sau, đợi cho Mị Nhi thở đều trở lại, lúc này Giang Tinh Thần mới dừng tay, kéo chắn qua khẽ đắp cho nàng, sau đó hắn chậm rãi ngồi dậy. Ngủ lâu như vậy hắn cũng có chút đói bụng, chuẩn bị đi vào bếp lấy chút đồ ăn.

Khoác thêm hai lớp áo da ở bên ngoài, Giang Tinh Thần đẩy cửa phòng, nhẹ thả bước đi về phía nhà bếp.

Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, bên tai hắn liền truyền đến giọng nói của lão gia tử khẽ hô lên:

- Chiếu tướng! Ha ha, tiểu tử, đây gọi là mã hậu pháo, người thua!

Ngay sau đó, là giọng nói của Triệu Đan Thanh: - Không tính! Vừa rồi ta vẫn chưa đi xong!

- Cái gì mà không tính, hạ thủ bất hoàn, chạm vào quân cờ nào thì phải đi quân đó, đây là quy tắc, hiểu không!

Lão gia tử lớn tiếng khiển trách.

- Nhưng vừa rồi ta ăn xe của ngươi, ngươi cũng đi lại đó



thôi! Còn có, lúc này người đầy tốt, ta...

- Được được được, nhường người đi lại một nước, không có lần sau đâu đó!

Khóe miệng Giang Tinh Thần giật giật, quay đầu nhìn về phía căn phòng của Lão gia tử, thầm nghĩ:

- "Đã nửa đêm rồi mà vẫn còn đánh cờ, mức độ nghiện này cũng quá nặng đi... Triệu Đan Thanh chắc là vừa mới học xong, nhưng chơi cùng Lão gia tử dở tệ kia thì cũng không có vấn đề.. "

Nghĩ rồi, Giang Tinh Thần đi tới, lặng lẽ đẩy cửa tiến vào phòng.

Nhưng 1 phút sau, Giang Tinh Thần mặt đen lại quay trở ra, hai người này quả thực là một đội chơi dở tệ, rõ ràng cờ đi vào ngay chân mà không thấy đường ăn, có thể chiếu tướng hết cờ cũng không nhìn ra, quả thực... Hơn nữa hai người này còn có một đặc điểm chung, chính là hay đi lại, thế nào cũng phải đi lại đến hết nước nghĩ ra mới coi như xong.

- Hai người các ngươi cứ từ từ chơi đùa đi, coi như ta phục rồi, có bản lĩnh các ngươi chơi đến sáng đi!

Giang Tinh Thần vừa lẩm bẩm, vừa đi vào bếp...

Sau khi ăn vài thứ, về tới trong phòng, Giang Tinh Thần lại lần nữa nằm xuống, kéo chắn cho Mị Nhi, mắt nhìn chòng chọc lên nóc nhà, thầm nhận định:

- "Lần này ta trợ giúp quân bảy đánh hạ Bình Quân Thành, xem như lập công lớn đi! Trước đó ta còn chữa được bệnh nan y! Nhưng cho dù là vậy thì muốn được phong thưởng khuếch trương lãnh địa cũng không dễ, hai cái công lao cộng lại chung quy vẫn chưa thể đổi lấy vạn mẫu đất hoang kia được... "

- "Thanh Sơn Thôn chỉ là một khu vực thung lũng nhỏ bé, muốn phát triển thành bộ dáng như Mị Nhi tưởng tượng, quả thực chính là si tâm vọng tưởng. Với sản lượng thu được từ diện tích ruộng hiện tại, số còn lại sau khi nộp thuế cũng không đủ nuôi sống người trong thôn nữa là. "

- "Nếu như vấn đề ăn cũng không giải quyết được, thì còn nói gì đến phát triển, cũng không thể dựa vào số tiền tự

mình kiếm được mà nuôi cả thôn làng được, nếu vậy bọn họ sẽ thành cái gì chứ, không bao lâu sẽ sinh ra tính ỷ lại ngay. "

- "Ngày mai lại viết cho Hầu gia một bức thư, hỏi thử xem có hy vọng hay không... "

Trong đầu không ngừng suy nghĩ miên man, bất tri giác Giang Tinh Thần lại chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Giang Tinh Thần vừa bước ra khỏi phòng, khóe miệng lập tức giật giật, hắn vẫn còn nghe được âm thanh Lão gia tử từ trong phòng của truyền ra:

- Đấm tốt! Đấm tốt!

- Hai người này... thật sự đã thức suốt đêm!

Giang Tinh Thần lắc lắc đầu không nói nên lời, rồi lấy ra bàn chải đánh răng bắt đầu vệ sinh cá nhân.



Đúng lúc này, đoàn người Kinh Thiên Dong Binh Đoàn mang theo tiếng nói cười từ ngoài cửa đi vào, hiển nhiên là bọn họ vừa mới đi luyện công trở về, sắc mặt mỗi người đều đỏ hồng.

- Tước gia!

Vừa thấy được Giang Tinh Thần, đoàn người liền chạy tới hành lễ, sau đó tỏ ra hâm mộ nhìn bàn chải đánh răng trong tay hắn.

Thứ này bọn họ sớm đã thấy qua, dĩ nhiên cũng biết cách dùng, nhưng ngoại trừ Tâm Nhi cũng có một cái ra, không ai trong đám bọn họ có. Theo như Giang Tinh Thần nói, "các ngươi nhiều người ở cùng một chỗ như vậy, ta sợ các ngươi dùng bàn chải đánh răng lẫn lộn, sẽ lây bệnh qua miệng" !

Một câu nói làm cho mọi người rùng mình không thôi, tuy rằng mỗi sáng sớm bọn họ lại hâm mộ nhìn Lão gia tử đắc ý cầm bàn chải đánh răng trước mặt, nhưng cũng không dám yêu cầu mượn dùng, "lây bệnh qua miệng", ngẫm lại đã thấy ghê tởm.

- Có phải gặp được chuyện gì cao hứng hay không, nhìn các ngươi thấy tâm trạng cũng không tệ a!

Giang Tinh Thần hỏi một câu.

- Đương nhiên là không tệ rồi! Có Triệu Đan Thanh ở đây, chúng ta cũng không cần lại phải bồi tiếp.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch