Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 18: Tài nấu nướng của Mị Nhi (1)

Chương 18: Tài nấu nướng của Mị Nhi (1)



Tiểu nha đầu nghiêng mặt ghé vào mặt bàn, cổ tay đệm ở dưới đầu lộ ra bên ngoài, phía trên có thể thấy được từng vết máu rõ ràng. Vết thương hai ngày trước vốn còn chưa khỏi hẳn, lúc này lại xuất hiện thêm những vết mới, cổ tay nhỏ gầy của Mị Nhi trải khắp những dấu tím đỏ, dưới ngọn đèn dầu chiếu rọi, trông có vẻ hơi dọa người.

- Nha đầu kia, sao lại không nghe lời chứ!

Khuôn mặt Giang Tinh Thần đen lại, tâm tình cực tốt trong nháy mắt bị phá hủy hầu như không còn, nhìn vết thương trên cổ tay Mị Nhi, hắn đã biết, những lời lúc sáng sớm của nha đầu đều là nói dối, trả tiền cho Hoàng đại thúc cái gì chứ, tất cả đều là ngụy trang, sự thật là nàng lại đến Xuân Hương Lâu đi làm lao công.

Liên tục hít sâu hơi mấy, mi tâm đang nhăn tít của Giang Tinh Thần mới từ từ giãn ra, tuy rằng hắn tức giận, nhưng lúc này hắn lại càng chua xót và thương yêu hơn. Chỉ ghé lên bàn liền ngủ gục, hẳn là rất mệt mỏi a! Nhìn vết thương trên cổ tay nàng mà mình cũng thấy đau nữa...

- Mị Nhi, về giường ngủ đi!

Giang Tinh Thần cúi người ghé tai tiểu nha đầu nhẹ nhàng nói một câu, rồi đỡ người nàng dậy, chuẩn bị ôm lên giường.

Nhưng vừa mới động, tay áo bằng vải bố hơi cọ vào cổ tay Mị Nhi, khiến tiểu nha đầu lập tức kêu lên đau đớn, tỉnh lại.

- Á, đau! Phù phù... Ca ca, ngươi đã trở về...

Mị Nhi đưa tay cổ tay lên sát miệng thổi thổi, tiếp theo liền thấy được Giang Tinh Thần.

Nàng vội vàng đứng lên, ngượng ngùng cười cười, đánh lạc hướng nói:

- Một mình ở nhà thực là nhàm chán, không ngờ lại gục xuống bàn ngủ... Ca ca, hôm nay thế nào, có tìm được công việc hay không?

Vừa nói, Mị Nhi vừa kéo giãn khoảng cách với Giang Tinh Thần, hai tay cũng lặng lẽ rúc vào trong ống tay áo.

Giang Tinh Thần không để ý đến câu hỏi của Mị Nhi, mà xụ mặt, biểu tình nghiêm túc khiển trách:

- Tại sao không nghe lời? Còn gạt ta nói rằng đi tới nha Hoàng đại thúc trả tiền lại?

- A?

Mị Nhi ra vẻ kinh ngạc, quở mắng:

- Ca ca nói nhăng gì vậy, sao ta lại lừa gạt ngươi chứ... Thôi quên đi, không thèm so đo với huynh, ta đi nấu cho huynh ấm nước! Lang thang bên ngoài một ngày, chắc là mệt muốn chết rồi, lát nữa tắm nước nóng...

Mị Nhi nói liến thoắng, căn bản không để cho Giang Tinh Thần có cơ hội chen vào, rồi xoay người đi ra ngoài.

- Bịch!

Mị Nhi vừa kéo cửa phòng được một nửa, đã bị Giang Tinh Thần giữ lại đẩy ra.

Mị Nhi đang nói liến thoáng, chợt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Tinh Thần, khóe miệng khẽ giật giật, đôi môi mím thành một đường thẳng, cặp mắt đen trắng rõ ràng lộ ra vẻ ủy khuất.

- Ai!

Thấy được vẻ mặt này của Mị Nhi, Giang Tinh Thần cũng không làm mặt nghiêm nữa, chuyển thành dịu dàng, nhẹ giọng nói:

- Mị Nhi, ca ca đã nói, sau này chuyện trong nhà đều giao cho ta rồi mà! Tại sao muội lại không nghe lời, đi Xuân Hương Lâu làm lao công chứ?

- Hôm qua ca ca vẫn chưa tìm được công việc, ta sợ hôm nay cũng... đã hai ngày rồi ta chưa tới Xuân Hương Lâu, nếu hôm nay không tới, người ta sẽ không để cho muội làm việc nữa!

Mị Nhi cúi đầu, thanh âm rất nhỏ.

- Kiếm được bao nhiêu tiền?

Giang Tinh Thần hỏi.

Mị Nhi ngước khuôn mặt nhỏ lên, thấy Giang Tinh Thần không xụ mặt nữa, tâm trạng khẩn trương cũng từ từ buông lỏng, giọng nói lộ ra vẻ đắc ý:

- Hôm nay kiếm được hai đồng, nhiều gấp đôi so với lần trước, có thể mua được một cái bánh bột mì trắng đó!

- Hai đồng, một cái bánh bột mì trắng...

Giang Tinh Thần cầm bàn tay nhỏ bé của Mị Nhi kéo đến trước người, nhìn vết thương tím đỏ phía trên, trong lòng chua xót không nói nên lời, thầm nhủ:

- "Sau này, loại cuộc sống này sẽ không có nữa!"

Mị Nhi cảm nhận được sự quan tâm của ca ca rất rõ ràng, trong lòng ấm áp, thấp giọng nói:

- Ca ca, ta không sao mà, một chút cũng không đau... Ọc!

Chưa dứt lời, cái bụng nhỏ của nàng liền phát ra tiếng sôi òng ọc.

- Ngươi vẫn chưa ăn cơm tối sao?

Giang Tinh Thần cau mày, không vui hỏi.

- Buổi trưa ăn rồi, tối cũng không thấy đói bụng lắm... Ọc!

Mị Nhi đỏ mặt, lời nói dối bị cái bụng phản bội kêu lên òng ọc.

- Ta cho ngươi tiền, không phải là để ngươi ăn cơm sao, cho dù ngươi có tiết kiệm bớt tiền, cũng không thể đói bụng được a!

Giang Tinh Thần giơ tay gõ nhẹ lên đầu tiểu nha đầu một cái.

- Ca ca phá của như vậy, ta không tiết kiệm một chút sao được, nhỡ mấy ngày nữa...

Mị Nhi nhỏ giọng thầm thì.

- Tiểu nha đầu, ngươi dám nói ta phá của sao, ta tức giận nữa đó nha!

Giang Tinh Thần lại đầu gõ Mị Nhi một cái, rồi mới lên tiếng:

- Đúng lúc ta cũng đang đói bụng, chúng ta cùng ăn chung!

- Ca ca cũng chưa ăn cơm tối sao? Nhưng dường như bây giờ đã không còn ai bán bánh bột mì trắng nữa!

- Ai nói ta muốn ăn bánh bột mì trắng, lần này chúng ta tự nấu ăn! Đi, đi vào bếp!

Giang Tinh Thần cười ha hả, trong lòng đang mường tượng đến vẻ mặt vui mừng của tiểu nha đầu khi nhìn thấy thịt, mở cửa phòng, đi ra ngoài.

- Tự nấu, dưới bếp đâu có thứ gì để nấu chứ...

Mị Nhi làm việc khổ cực suốt cả ngày, lúc trở về chỉ nhấp một hớp nước lạnh liền vào phòng ngủ, căn bản không hề vào bếp, cũng không phát hiện những thứ gia vị Giang Tinh Thần mua kia.

Mị Nhi cùng Giang Tinh Thần vào bếp, vừa liếc mắt đã thấy được đủ thứ bày trên bếp lò, lập tức trợn tròn mắt.

- Hành, tỏi, gừng, muối, nước tương... còn có cả rượu, mua những thứ này làm gì chứ...

Mị Nhi nhìn lướt qua đã giãy nảy lên, tiến lên giữ lại Giang Tinh Thần, lớn tiếng nói:

- Ca ca, huynh điên rồi sao, mua những thứ gia vị này, khẳng định đã dùng hết tất cả tiền rồi phải không, sau này chúng ta làm sao sống... Ách!

Mị Nhi còn chưa dứt lời, một khối thịt dài đã bất thình lình xuất hiện trước mắt nàng, nhẹ nhàng lắc lư.

- Đây là... Thịt! khối thịt lớn như vậy ít nhất phải mười cân.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch