Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 180: Cải biến của Thái Phượng (2)

Chương 180: Cải biến của Thái Phượng (2)



"Bốp bốp.. "

Một tràng tiếng vỗ tay như tiếng sấm, trong đó còn kèm theo tiếng hoan hô vang dậy.

- Giải thưởng lớn của Biểu diễn tân xuân ca vũ năm nay, Thái Phượng thắng chắc rồi!

- Đúng vậy! Vốn là ta còn tưởng rằng nhạc khúc của bọn họ giống như biểu diễn trước đó, không nghĩ tới cải biến lớn như vậy!

- Với dao cầm là chính, cải biến vậy là rất lớn, hiệu quả lại càng hay hơn!

- Đúng vậy! Vừa rồi ta đều có cảm giác hít thở không thông đấy...

Người xem bàn tán ầm ĩ, trong phòng bạo ở lầu hai, Đại Đế, Nguyên soái, Đại thần tài chính, Phùng TuyểnChương... tất cả đều vỗ tay, trong miệng nói quá xuất sắc.

Viên Hi Huyền cười đến trên mặt nở hoa, ánh mắt đều nheo lại, con trai thông qua buổi diễn xuất này thu được thăng cấp tất nhiên đáng mừng... nhưng có thể áp chế Giang Tinh Thần, giữ lại quyền nói của thế lực truyền thống càng trọng yếu hơn. Hãy xem đi, Giang Tinh Thần chẳng qua cũng thế thôi, trước đây chính là nhờ vào vận may, nên mới thăng cấp nhanh như vậy!

- Còn một diễn xuất cuối cùng, nhìn xem Ca vũ đoàn Tử Kinh có biểu hiện gì... xuất sắc hay không! Càn Khôn Đại Đế nói.

"Hừ! Bọn chúng có thể có biểu hiện gì tốt chứ? Ở trước mặt châu ngọc, bọn chúng cũng chỉ là lá xanh làm nổi bật cho hoa hồng mà thôi!" Viên Hi Huyền thầm nghĩ trong lòng.

Phùng TuyểnChương trên mặt lộ vẻ cười khổ. Ông cũng không coi trọng Tử Kinh, tuy rằng thực lực của Giang Tinh Thần và Uyển Nhu không có gì để nói, nhưng dao cầm của

Thái Phượng Hiến dịch quá tốt, bằng vào bài Nam Nhi Đương Tự Cường kia hoàn toàn không có khả năng vượt qua.

Tại khu nghỉ ngơi hậu trường, Giang Tinh Thần và Uyển Nhu đứng dậy.

- Uyển Nhu tỷ, đều trông vào tỷ! Giang Tinh Thần cười nói.

- Chủ yếu vẫn là xem diễn dịch của đệ! Uyển Nhu cũng cười đáp lại.

"Bốp!" Hai người giơ tay lên vỗ một cái.

Sau đó, ca vũ đoàn đã diễn xong đều sửng sốt, bọn họ lại thấy Tử Kinh mang lên sân khấu tổng cộng tám cái trống

to.



- Nhiều trong như vậy, đây là bọn họ muốn diễn cái gì, chẳng lẽ cũng đổi nhạc khúc sao?

Viên Hạo vừa mới xuống sân khấu, cũng không khỏi cười thầm, nói thầm: "Các ngươi dù mang lên 1 cái trống cũng vô ích... Hả!"

Ý niệm của hắn còn chưa nghĩ xong, chỉ thấy phía sau Giang Tinh Thần, Nhị ca ôm một cái hộp gỗ lớn hình chữ nhật đi ra, phía trên còn dầy đặc dây thẳng hàng trông giống như dây đàn.

- Nhạc khí mới!

Tất cả mọi người đều sáng mắt lên, lộ ra hứng thú nồng dậm:

- Lần này có tiết mục đáng xem rồi!

Viên Hạo cùng Ngụy Thái Hà lại trong lòng căng thẳng, không khỏi liếc nhìn nhau.

Trong hội trường, người xem vừa nhìn thấy tám cái trống, không ít người đều kinh ngạc kêu lên:

- Tử Kinh đây là muốn làm gì, chẳng lẽ Uyển Nhu sẽ khống chế tám cái trống... Điều này sao có khả năng!

- Kỳ quái! Bọn họ muốn bỏ qua tràng diện sân khấu trăm người rồi sao?

Nhưng tiếp theo, ánh mắt của bọn họ đã bị Nhị ca phía sau Giang Tinh Thần hấp dẫn, lần nữa phát ra tiếng kinh hộ:

- Đó là cái gì... sao giống như cái hộp dài vậy! ?

- Nhạc khí mới, nhất định là nhạc khí mới... Cái này thú vị nha! Không nghĩ tới Tử Kinh giấu kỹ như vậy, hôm nay mới lấy ra nhạc khí mới nha!

- Cái nhạc khí mới này hình dáng thật kỳ quái, có thể phát ra thanh âm dễ nghe hay sao?

- Lập tức sẽ bắt đầu, nghe là biết!

Trong phòng bao trên lầu hai, trên mặt Phòng TuyểnChương cũng đầy vẻ vui mừng, ông cũng không nghĩ tới Giang Tinh Thần lại còn cất giấu nhạc khí mới.

Mà phản ngược lại, sắc mặt Viên Hi Huyền thì trầm xuống, trong lòng thầm mắng một trận: "Tên khốn kiếp này thật là âm độc, lại giấu kỹ như vậy!"

Đại Đế, Nguyên soái đối với chuyện này không hiểu

nhiều, chỉ là nghe người xem phía dưới kêu lên lại có chút kinh ngạc...

Trống to bày một vòng trên sân khấu, Uyển Nhu một thân đỏ rực đứng chính giữa, Giang Tinh Thần thì đặt đàn tranh ổn định, rồi ngồi ở phía sau.

"Phù... "

Uyển Nhu thở một hơi dài, quay đầu liếc nhìn Giang Tinh Thần, rồi đột nhiên dùi trống rơi xuống.

"Đông... Cộc cộc cộc cộc... Thùng thùng thùng thùng... cộc cộc cộc cộc... ".

Vang lên tiếng trống tiết tấu liên tiếp cực mạnh.

Dùi trống trong hai tay Uyển Nhu vài ra, thân hình xoay tròn dường như một đoàn ngọn lửa... tám mặt trống đều nằm trong khống chế.

"Đăng đãng đãng... Định dinh định... đang đang đang... "

Tiếng đàn tranh xen lẫn từng tiết vô gián đoạn, giống như một cao thủ dùng đao, từng đao từng đao chém xuống, nghe vào tài lòng người đều chấn động.

Người xem toàn trường trong nháy mắt đã bị thanh âm gián đoạn có lực này chi phối, không kiếm được đầu nhập vào.

Khúc dạo đầu này, là Giang Tinh Thần dùng khúc nhạc dạo trong bài hát Hoắc Nguyên Giáp của Châu Kiệt Luân, chính là để cho người xem trong nháy mắt kích động!

Theo sau, dùi trống trong hai tay Uyển Nhu vỗ trên mặt trống, bất chợt tay phải xoay một cái, một cây sáo tinh xảo để ngang bên miệng, làn điệu du dương vang lên.

Trong nguyên khúc, vốn là đàn nhị, nhưng dưới tình huống không có đàn nhị liền đổi thành sáo, hiệu quả cũng rất tốt.

Tiếp theo sau, Giang Tinh Thần hai tay khảy liên tiếp, tốc độ càng lúc càng nhanh, đoạn này là đàn tì bà cũng có thể dùng đàn tranh thay thế.

Tiết tấu mạnh liên tục tạo cảm giác kích động, người xem vẫn chưa có hoàn toàn từ trong Hành Khúc của Thái Phượng khôi phục lại, lại một lần nữa tâm thần bị kích động dập dờn bồng bềnh, tâm tình không xong.

Thẳng đến tiếng đàn tranh của Giang Tinh Thần giảm nhỏ, trở thành nước chảy róc rách, tâm tình khán giả mới lại từ từ khôi phục.

Mà lúc này, bọn họ mới đột nhiên ý thức được, Tử Kinh diễn tấu cũng không phải là Nam Nhi Đường Tự Cường, trong nháy mắt, bất kể người xem, hay các ca vũ đoàn ở hậu trường, đều lộ ra vẻ khó tin.

Trong phòng bao lầu hai Phùng TuyểnChương lại lập tức phân phó cầm tới danh đơn tiết mục trình diễn, chỉ thấy tiêu đề nhạc khúc của Tử Kinh viết bốn chữ: Tiếu Ngạo Giang Hồ!











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch