Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 181: Thanh Tâm Phổ Thiên Chú

Chương 181: Thanh Tâm Phổ Thiên Chú





- Tử Kinh lại không biểu diễn Nam Nhi Đương Tự Cường!

Khán giả hết sức kinh ngạc, bọn họ có thể nghe ra, đây không phải là cải biên, bằng không làm sao thay đổi bỏ luôn cả nhạc dạo là dấu hiệu rõ ràng nhất.

- Vừa rồi Uyển Nhu cầm cái gì, lại một món nhạc khí mới?

Sau kinh ngạc, mọi người mới nhớ lại tình cảnh vừa rồi.

- Hai món nhạc khí mới, thế này... thật là quá kinh khủng đi chứ!

- Vấn đề là, hai món nhạc khí này đều rất dễ nghe, tuyệt đối không kém dao cầm của Thái Phượng!

- Đúng thế, một cái rõ to thanh thúy, một cái du dương uyển chuyển, đều là nhạc khí hiếm có... Không biết bọn họ sẽ biểu diễn nhạc khúc kiểu gì!

- Nhìn bản Nam Nhi Đương Tự Cường của họ trước đó, nhạc khúc này hắn cũng không kém! Lần này có cái xem rồi, thật không ngờ đến lượt cuối cùng, Tử Kinh lại mang tới bất ngờ lớn như thế!

- Giải thưởng ca vũ tân xuân lần này còn có bất ngờ...

Lập tức, mọi khán giả liền biểu hiện ra hứng thú vô cùng.

Trong bao sương, Phùng TuyểnChương cầm danh sách biểu diễn nhìn ra sân khấu, thì thào nói:

- Hai loại nhạc khí mới, nhạc khúc hoàn toàn mới, 3 tháng qua tiểu tử này đã làm, đều vượt qua thành tựu cả đời người khác... Tiếu Ngạo Giang Hồ, cái tên thật là tiêu sái!

Nghiêng đầu, Phùng TuyểnChương nhìn thoáng qua Đại Đế, chỉ thấy Đại Đế nhếch miệng cười, chỉ còn thiếu ghi rõ lên mặt hai chữ hài lòng.

Nguyên soái cũng thế, dù rằng hắn không hiểu vũ nhạc, nhưng cũng biết Giang Tinh Thần một hơi làm ramón nhạc khí mới, mà từ khúc nhạc dạo vừa rồi, khẳng định biểu diễn tiếp theo sẽ càng thêm đặc sắc.

Viên Hi Huyền lại hoàn toàn khác mọi người, mặt âm trầm thầm mắng: "Tên khốn kiếp này thật là đủ âm hiểm, rõ ràng cóloại nhạc khí mới cũng không lấy ra nói sớm! Đả kích người ta sướng lắm sao... "

Lúc này, hắn cũng hiểu, chỉ sợ Thái Phượng không có ưu thế nữa. Một đoạn khúc nhạc dạo xung kích, đủ để nói rõ vấn đề.

Ở khu nghỉ nơi sau sân khấu, toàn bộ đoàn ca vũ đều ngây ngốc, nhìn thấy một món nhạc khí mới còn có thể tiếp nhận, nhưng một hơi hai món. Hơn nữa âm điệu rất tốt, đây là ăn hiếp người ta. Mọi người không khỏi nhìn về phía

Thái Phượng, một thời gian đối đầu trước, cuối cùng bọn họ chiếm thượng phong, chính là nhờ vào phúc của nhạc khí, nhưng hiện tại...

Trong lòng Viên Hạo càng mắng tung Giang Tinh Thần:

"Khốn nạn, sao hắn có nhạc khí mới còn che che giấu giấu, sớm lấy ra sẽ chết người hay sao!"

Nhớ lại 1 giờ trước đụng đầu Tử Kinh, mình giống như thằng hề, lúc đó còn ôm tư tưởng như thế, lão tử chính là dựa vào nhạc khí ăn hiếp ngươi, vậy thì sao! Nhưng chỉ trong nháy mắt, tình thế xoay chuyển ngược lại, má nó quá gài người mà...

Trên đài, Giang Tinh Thần không biết tâm tình những người khác, sau một đoạn nhạc dạo xung kích cực mạnh, tiết tấu gảy đàn chậm lại. Đàn tranh trầm thấp uyển chuyển nội liêm, nhẹ nhàng như nước, trong tiếng tinh tang, tâm tinh của mọi người như đang được chầm chậm vuốt phẳng.

Lúc này, màn vải lớn trên sân khấu buông xuống, che phủ tầm nhìn mọi người.

Khán giả chẳng những không lấy làm lạ, ngược lại càng thêm mong chờ, âm thanh đàn tranh vẫn không ngừng, nói rõ không phải kết thúc, mà là có thứ gì mới.

Không quáphút sau, màn vải kéo lên, cảnh tượng sân khấu đã xảy ra biến hóa nghiêng trời, mọi người tròn mắt mà nhìn.

Lúc này, hai bên, cùng với phía sau sân khấu, đều rũ xuống những bức tranh lớn. Núi xanh thác nước, nước chảy rừng trúc, đây là thành quả suốt 7- ngày của Giang Tinh Thần về ra. Tuy rằng hoa tay của hắn bình thường, tỷ lệ cùng phối hợp hình ảnh không hợp lý, nhưng có thể cảm giác được bản thân như đặt mình vào giữa núi rừng.

- Tiểu tử này, đầu óc phát triển kiểu gì, thật đúng là tưởng tượng được, sân khấu như vậy cũng làm ra được!

Phùng TuyểnChương đã không biết dùng ngôn từ gì để hình dung Giang Tinh Thần, than thở không ngớt.

Đại Đế, Nguyên soái, ngay cả Viên Hi Huyền trong lòng khó chịu cũng không khống chế được muốn xem biểu diễn tiếp theo của Giang Tinh Thần.

Khán giả càng không cần nói, biến toàn bộ sân khấu thành ngoại cảnh, thủ đoạn như thế, chưa từng nghe qua.

Tất cả đoàn ca vũ ở hậu trường đều khẽ hô lên: - Thì ra còn có thể bố trí cảnh tượng sân khấu như vậy!

Giang Tinh Thần dựa lưng vào bức tranh, như đặt mình giữa mây núi, tay phải liên tục đàn.

- Tăng, tăng, tăng tăng tăng tăng.

Âm thanh vang lên, mọi người lại sửng sốt, bọn họ không ngờ tới, Giang Tinh Thần lại biểu diễn không còn là nhiệt huyết nữa.



Tiếp theo tiếng sáo của Uyển Nhu vang lên xen kẽ, làn điệu du dương đan vào thanh thúy của đàn tranh, lại thêm tranh về núi rừng thác nước, lại mang tới cảm giác thanh tĩnh, ôn hòa, tiêu sái, thoải mái.

Trong vô thức, mọi người bị hành khúc vừa rồi, cùng với đoạn nhạc dạo của Giang Tinh Thần mà kích động thành khí sát phát, lại hoàn toàn bị làm dịu xuống. Theo âm thanh đàn tranh và tiếng sáo, ngày càng bình thản.

Trên sân khấu, Giang Tinh Thần hoàn toàn nhập tâm, cũng bị âm nhạc ảnh hưởng. Lúc trước hắn lựa chọn một bài Thanh Tâm Phổ Thiện Chú này, cũng là nhạc đệm Tiếu Ngạo Giang Hồ phiên bản Lữ Tụng Hiền, cũng là bởi cảm giác tiêu sái thoải mái này.

Liên tục nhiều ngày nghe nhiệt huyết, khán giả nhất định cần nhạc khác như thế đề làm dịu tâm tình kích động. Có thể nói, nhạc khúc này bày tỏ nhẹ nhàng thoải mái, càng làm người ta chìm đắm vào đó.

Toàn bộ hội trường diễn xuất đều yên tĩnh lại, chỉ có nhạc khúc đàn tranh cùng tiếng sáo du dương. Mọi người hít thở thật dài, vẻ mặt hưởng thụ, như đặt mình trong núi rừng, nhảy múa theo nhạc khúc, để cho không khí trong lành tây rửa toàn thân.

Trong bao sương lầu hai, Càn Khôn Đại Đế, Nguyên soái, Phùng TuyểnChương, Hoàng Thạch, cả đám người vẻ mặt nhẹ nhàng, nhìn trên núi non dòng nước trên sân khấu, trong đầu xuất hiện tưởng tượng.

Dưới đài, Mạt Hồng Tiêm mắt khép hờ, tâm tình căng thẳng cũng bị đánh tan.

Mị Nhi híp mắt lại, miệng nhếch lên, như nhìn thấy ca ca đang dắt tay nàng đi giữa núi rừng, chơi đùa bên hồ nước,

trên triền núi nhìn ra dãy núi Phiêu Miểu xa xa. Gió thổi quần áo bay phần phật, tiêu sái bay bổng không nói ra lời.

Ngay cả tiểu miêu nữ cũng không nhịn được nói: - Thật là hay!

Tuy rằng Uyển Nhu đã luyện tập nhiều ngày với Giang Tinh Thần, nhưng lên sân khấu biểu diễn lại là lần đầu tiên, ban đầu trong lòng nàng cũng không yên tâm.

Nhưng nhìn thấy toàn trường yên lặng, mọi người như đang đầu nhập toàn bộ tâm tình, nàng hiểu, mình đã thành công.

Bất kể là làm hội trường diễn xuất sôi trào, hay làm hội trường diễn xuất yên tĩnh, đều là nhạc khúc thành công. Cảm giác khống chế tâm tình khán giả, có khi làm người ta thỏa mãn hơn cả hưởng thụ hoan hô.

Trong lòng quét hết lo lắng, Uyển Nhu cũng hoàn toàn tập trung vào nhạc khúc...



Nhạc khúc chuyển sang giai đoạn hai, sáo biến thành biểu diễn chủ yếu, đàn tranh phối hợp. Lập tức mang tới hình ảnh khác cho mọi người, giống như núi rừng bông nhiên mở rộng, làm người ta mở rộng tâm tình, ôm lấy tự nhiên thiên địa.

Trong nháy mắt, tinh thần của mọi người như có một lần thăng hoa, sinh ra hưởng thụ khó có thể diễn tả.

Ngay cả Viên Hạo ở hậu trường vẫn thầm mắng Giang Tinh Thần, lúc này cũng bị nhạc khúc hấp dẫn, thậm chí hắn còn sinh ra ý tưởng, Ca vũ đoàn Thái Phượng biểu diễn hành khúc trước đó, diễn dịch khí sát phạt, chính là làm nền cho nhạc khúc này vuốt ve tâm linh của mọi người.

Diễn xong một bài Thanh Tâm Phổ Thiên Chú, nhưng Giang Tinh Thần vẫn không ngừng lại, âm thanh đàn tranh lại biến thành trầm thấp du dương.

Khán giả toàn trường, lại như chìm trong hồi ức, còn chưa tỉnh táo lại.

Thẳng đến khi màn vải phủ xuống sân khấu, nhiều người mới hồi thần lại.

- Xong rồi! Vậy là xong rồi, quá ngắn đi chứ!

- Đúng vậy, chưa nghe đủ nữa, hơn nữa biểu diễn vừa rồi hình như không có ca hát, giọng của Giang Tinh Thần hay như thế, sao lại không hát vậy chứ?

- Đừng nói nữa, còn chưa xong mà, nhạc khí vẫn còn đang biểu diễn!

- Đúng! Hạ màn xuống, khẳng định còn có biến hóa!

Trong sân hơi rối loạn một chút, lại liền yên lặng trở lại, nhìn chằm chằm màn vải, ánh mắt tràn đầy mong chờ.

Trong bao sương lầu hai, Đại Đế chầm chậm thở ra một hơi, toát ra thần sắc hưởng thụ, cười nhạt nói:

- Khúc hay, khá lắm!

Hắn thân là Đại Đế, nắm giữ cả Đế quốc, quá nhiều chuyện hao tâm tốn sức, bình thường muốn thả lỏng một chút cũng khó. Nhưng một bài Thanh Tâm Phổ Thiên Chú, vừa rồi lại làm cho hắn có được yên bình hiếm có, đặc biệt là tâm linh thoải mái, bình thường chưa từng có, ngay cả ngủ cũng khó giảm mệt.

- Nhạc khúc này, về sau nhất định phải bắt nhạc sĩ hoàng cung học được!

Đại Đế quay sang căn dặn Phùng TuyểnChương một tiếng.

- Rõ!

Phùng TuyểnChương vội vàng đáp, một khúc làm người ta thả lỏng áp lực, tâm tình thoải mái như thế, đừng nói Đại Đế, chính hắn cũng muốn nghe mỗi ngày.



- Lát nữa ta cũng phát nhạc sĩ tới chỗ ngươi!

Đại thần tài vụ cười vỗ vai Phùng TuyểnChương, nhạc khúc này thật hợp khẩu vị của hắn.

- Ta cũng vậy! Nguyên soái lại thêm vào.

"Ta té, các ngươi giết ta cho rồi!" Phùng TuyểnChương thầm rên xiết:

"Giang Tinh Thần làm gì có thừa nhạc khí, cho Đại Đế còn có cớ nói được, cho các ngươi làm sao mà nói! Đám lão già này, chỉ biết ăn hiếp ta, khúc này không phải ta biểu diên, các ngươi tìm ta có ích gì, có bản lĩnh thì đi tìm Giang Tinh Thần đi!"

Phùng TuyểnChương oán thầm, nhưng lại không thể biểu hiện trước mặt Đại Đế, đành phải mặt mày đưa đám tiếp nhận lấy.

Dưới sân khấu, Mạt Hồng Tiêm, Nhị ca, Triệu Đan Thanh, còn có tiểu miêu nữ mặt đầy hưng phấn vội đứng lên, chạy vào hậu trường.

Sau đó, âm thanh trầm thấp du dương biến đổi, nháy mắt hóa thành sóng nước chảy lan, trong đầu khán giả không khỏi xuất hiện hình ảnh chơi thuyền trên sông.

Dòng nước vẫn tiếp tục, khi thì chảy xiết, khi thì dịu dàng, dẫn dắt hình ảnh dòng sông trong lòng khán giả ngày càng lớn.

Đột nhiên, tiếng địch sắc bén rõ to như xuyên thủng trời mây, màn vải đóng lại chợt kéo ra hai bên.

- Oa...

Khoảng khắc nhìn thấy cảnh tượng sân khấu, khán giả đều thấp giọng cùng họ lên, non xanh nước biếc vừa rồi không còn, bức tranh hai bên cùng mặt sau đã biến thành mặt nước bao la, một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi trên nước.

Phối hợp đàn tranh diễn tả tiếng nước, cùng với màn vải không ngừng dao động, làm người ta cảm giác như mình đang ở trên nước.

Giang Tinh Thần, Uyển Nhu, một người đàn tranh, một người thổi sáo, dựa vào thuyền nhỏ, Mạt Hồng Tiêm, Nhị ca, Triệu Đan Thanh, còn có tiểu miêu nữ ngồi vây quanh, mấy người mỉm cười, như đang trò chuyện vui vẻ.

Đột nhiên, tiếng địch của Uyển Nhu ngừng lại, Giang Tinh Thần liên tục ấn dây đàn, nhạc khác như nước chảy, âm thanh chợt cao vụt lên.












trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch