Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 257: Nắng hè chói chang

Chương 257: Nắng hè chói chang



Cuối cùng Mị Nhi cũng trở lại, để cho Giang Tinh Thần yên tâm mà ngủ, nàng cùng chỉ nói đùa thôi, không muốn làm cả đêm ca ca cũng không được ngủ yên.

Qua hôm sau, từ sớm Giang Tinh Thần đã ra đồng, tiếp tục công việc hôm qua, tụ tập nguyên khí rồi thả ra xuống chân. không ngừng lặp lại quá trình này.

Liên tụcngày sau, toàn bộ hạt hướng dương đều nảy mầm, hơn nữa phát triển rất nhanh, toàn bãi đất hoang dã phủ màu xanh biêc.

Lúc này, Giang Tinh Thần mới thở ra, tác dụng ban đầu của Dân Nguyên Khống Trận đã rõ ràng. kế hoạch mở quán trà của hắn cuối cùng cũng không chết yêu giữa đường.

Mấy ngày tiếp theo, Giang Tinh Thần lại bắt đầu bận chuyện ong mật ở sau núi.

Loại ong lớn có tốc độ làm mật cực nhanh, mới có nửa tháng, trong tô đã đây mật ong.

Phương pháp lấy mật vân như trước, cứ điệu hồ ly sơn, nhưng mà người lấy mật chuyển sang Tiểu miêu nữ. Nha đầu này chỉ cần không có ý chọc ong mật, thường thì sẽ không bị chích. Thần đều cất giữ kỹ.

Sau đó, Giang Tinh Thần lại bắt đầu cất rượu, dù sao còn thiêu Liên Minh Thú Nhân cùng Hãng buôn Thiên Hạ không ít hàng mà...

Đến trung tuần tháng bẩy, thời điểm nóng nhất trong năm đã đến, mặt trời nóng cháy thiêu đốt mặt đất, thất thoát rất nhiều hơi nước, lúa mạch mắy thôn xung quanh đều chết héo một chút, mỗi ngày các thôn dân đều phải xách nước tưới, môi mệt muốn chết.

Còn chỗ Giang Tinh Thần bởi vì có mương tưới, thoải mái hơn nhiêu, làm thôn dân cùng lành chúa xung quanh hầm mộ đỏ mắt.

mấy người Thạch Oa Tử mỗi ngày làm xong việc nông, liên theo Giang Tinh Thần căn dặn, ra dã ngoại tìm hạt giống rau cải, sau đó mang về.

Giang Tinh Thần lợi dụng trận pháp khống chế nguyên khí trong hạt giống tiêu tán, phân loại cất giữ, chờ đợi nhân viên tới g1eo trông.

Đến một buổi trưa, Giang Tinh Thần làm xong việc, nằm dưới bóng mát trong sân, ra sức vây chiếc quạt lá ma trong tay, hắn ước đoán nhiệt độ hôm nay phải tới 35 độ. quần áo vải bố thoáng khí cũng dán lên trên người.

"Khí hậu chỗ này quá cực đoan, mùa đông âm 3 độ, lạnh đòi mạng. Mùa hè lại nóng như thế, địa khu đông bắc

đời trước cũng không tôi tệ đến thế này!

Giang Tinh Thần đang nghĩ, Mị Nhi bưng mâm đi ra,



mặt đỏ hồng hồng, trán cùng đầu mũi thấm ra mồ hôi mịn.

- Ca ca, mau ăn đi, mới lây trong giếng ra, lạnh lắm! Tiểu nha đầu nói rồi, lấy ra dưa hồng đã cắt xong.

Đây là một loại hoa quả tương tự dưa hấu, cũng mọc hoang dại, nhưng kích cỡ hơi nhỏ, ruột bên trong màu xanh biếc, lượng nước rất cao, vừa giòn lại ngọt, khá là ngon.

- vẫn là Mị Nhi thương ca cal

Giang Tinh Thần cầm miếng dưa hồng cắn một cái, một hơi khí lạnh theo cổ họng chảy xuống, hắn liền cảm giác thời tiết nóng bức bị xua tan đi không ít - Ca ca! Sao người huynh tìm vẫn chưa tới, đã trung tuần tháng bày rồi, hoa hướng dương không người chăm sóc, vạn mâu đất hoang mới mở rộng cũng chưa khai hoang, còn trê nữa thì đã sau ngày mùa, vậy thì không trồng được gì cả.

Mị Nhi vừa dùng tay nhỏ vỗ nhẹ lên má, vừa hỏi.

- Cũng sắp tới rồi, thôn mới sẽ lập tức hoàn thành, vậy phải đề các thợ thủ công xây chỗ ở thô sơ cho bọn họ bên cạnh bãi đất hoang dã.

Giang Tinh Thần nói rồi, dùng quạt lá ma ra sức quạt cho Tiểu nha đầu.

- Hi hì, để muội quạt!

Mị Nhi giật lấy quạt trong tay Giang Tinh Thần, nhanh nhẹn đứng chung hướng với ca ca, đảm bảo hai người đều được quạt.

- Đợi xây xong phòng mới, để cho Mị Nhi hưởng thụ tắm vòi sen trước tiên! Giang Tinh Thần vô đầu Mị Nhi, trời nóng như vậy, con gái càng khó chịu, các nàng không thể giống như đàn ông, xối một chậu nước lạnh lên cả TIBƯỜI.

- Được! Muội đã mong chờ rất lâu rồi... Mị Nhi mỉm cười.

Đột nhiên, Lão gia tử không biết từ đâu nhảy ra, vui vẻ nói:



- Hà, đưa hồng! Tiểu tử, chia cho lão chút!

Chưa hết lời, một tay đưa vươn về phía mâm, tốc độ nhanh đến làm người ta líu lưỡi.

- Hắt xi! Ngay khi lão vừa chạm tới dưa hồng, Giang Tinh Thần lại hãt hơi một cái, văng chút nước miêng lên mâm.

- Cái đệch! Lão gia tử ngừng tay, tức đến xanh mặt, chỉ vào Giang Tinh Thần quát lớn: - Tiểu tử, ngươi quá hiểm đi chứ, thủ đoạn như vậy cũng dùng tới!

- Xì! Mị Nhi không nhịn được, cười ra tiếng, vội lây tay che miệng. bả vai không ngừng co rúm.

Giang Tinh Thần lại đầy mặt vô tội, nói với lão gia tử: - Cái này... ta không có cô ý mà!

- Không có có ý, quỷ mới tin ngươi! Trên đời này không ai khốn kiếp âm độc, xấu bụng hơn ngươi! Lão gia tử mắng to, Giang Tinh Thần hắc xì một cái, thật quá khinh người.

- Lão gia tử, ta nói có cần vậy không, không phải là dưa hồng sao, ở đã ngoại còn không có sao!

Giang Tinh Thần bất đắc dĩ nói, vừa rồi hắn thật không có ý, ai biết trùng hợp như vậy.

- Cái rắm, vừa nhìn là biết thứ này đã ngâm trong nước giếng, làm sao giống được! Tìm ở bên ngoài, ít nhất phải ngâm cả buổi sáng!

Lão gia tử sừng số lên, mặt đầy căm phân.

- Ngài là cao thủ, được xưng nóng lạnh bất xâm, sao cứ phải ăn đô làm lạnh này? Giang Tinh Thần cười.

- Mùa hè ăn đồ lạnh chính là hưởng thụ, có liên quan cái rắm gì với nóng lạnh bất xâm! Lão gia tử bị Giang Tinh Thần cười mà càng thêm giận đữ, hận không thể đạp lên mặt hắn.

- Lão muốn ăn lạnh, ta thật là có món càng ngon hơn... Giang Tinh Thần bình thản nói.

- Là gì?

Lão gia tử lập tức thay đổi biểu tình, giận đữ nháy mắt chuyển sang lấy lòng, hai mắt sáng ngời, tràn đầy mong chờ.



- Vừa rồi lão còn muốn đánh chết ta, thái độ như thế...

- Có hả, sao lão không thấy, lão vẫn luôn luôn bảo hộ ngươi! Cả ngày khổ cực đi theo ngươi, bảo vệ ngươi, chỉ sợ ngươi có chút tổn thương. ngươi cũng biết, có khi nửa đêm, cũng phải đi xem ngươi có...

- Ngừng!

Giang Tinh Thần vội vàng vung tay ngăn lại, bằng không nhìn kiêu này lão sẽ cứ nói tiếp xuống nữa. Lão già này da mặt quá dày, Kinh Thiên Dong Binh Đoàn người ta chơi cờ, ngươi ở một bên la to chỉ chiêu, cả thôn cũng nghe được. cũng chỉ có khi ăn mới lộ mặt, bình thường không thấy người đâu, lại còn không biết xấu hổ ăn nói cao thượng như thế! - Muốn ân ngon thì để thối, nhưng ma lão phải tự minh hành động! Giang Tinh Thần nói.

- Ặc! Lão gia tử sửng sốt, lập tức cảnh giác: - Tiểu tử ngươi, có phải lại nảy ra ý xâu gì!

- Nhìn lão kia, tôi muốn lão ra ngoài một chuyên. tìm chút nước đá về!

- Ngươi bị sốt Hả! Lão gia tử đưa tay ra muốn sờ trán Giang Tinh Thần, trời nóng như thế, đi đầu tìm nước đả!

Giang Tinh Thần lập tức đánh bay tay của Lão gia tử, nói:



- Khi chúng ta đi vào dãy núi Phiêu Miều tìm đỏ, từ xa tôi đã thấy có ngọn núi đóng băng, ước chừng cao khoảng thước. Tuy rằng cao một chút, nhưng mà với tu vi của Lão gia tử, chút độ cao này không thành vấn đè!

- Nói nhảm! thước tính là cái thứ gì, đỉnh cao 1 ngàn thước ta cũng vượt qua được... Nhưng tìm được nước đá thì sao, đem về cũng tan mất rồi!

Lão gia tử xì mùi xem thường cách nói của Giang Tinh Thần.



- Vậy là tại lão không biết giữ, tôi cho lão biết cách, tuyệt đối không tan!

: Hả? Thật sao?Anh mặt Lão gia tử lại sáng lên, Mị Nhi cũng nổi hứng thú, tò mò nhìn Giang Tinh Thần, chờ đợi trả lời!

- Đi theo tôi! - Giang Tinh Thần nói rồi, đi vào trong phòng...

Không lâu sau, Lão gia tử cùng Mị Nhi mặt đầy kinh ngạc nhìn Giang Tinh Thần, khó hiểu hỏi: - Dùng chăn bông bao bọc vậy còn không phải càng nóng hơn sao, làm sao mà...

- Nghe lời tôi sẽ không sai! Bằng không trở về Lão gia tử cứ bắt ta mà hỏi! Giang Tinh Thần gật đầu thật mạnh - Không đúng! Lão vẫn thấy không đáng tim Lão gia tử lắc đầu. vẫn không tin, chủ yêu là lão sợ Giang Tinh Thần gài Lão.

- Ôi! Giang Tinh Thần lắc đầu bất đắc dĩ, khẽ thở dài: - Không văn hóa, thật đáng sợ!

- Ặc! Có ý gi!

Lão gia tử trợn tròn mắt, lão biết lời của Giang Tinh Thần khẳng định không phải gì hay, nhưng không rõ "văn hóa" có nghĩa là gì.

- Nghe lời tôi, dùng chăn bông nhét kín thùng gô, sau đó bỏ khối nước đá vào, lại dùng chăn bông bịt bên trên, đậy nắp gô lại, nhanh chóng chạy về, khối nước đá tuyệt đối không tan được... Đương nhiên, nếu như lăo không tin cũng được, chỉ đáng tiếc mỹ vị mát lạnh ngon miệng...

- Lão đi! Nhưng nếu mà tiểu tử ngươi gài lão, trở về nhất định tìm ngươi chơi cờ tướng một tháng!

Cuối cùng Lão gia tử không chống đỡ được món ngon hấp dẫn, gật đầu đồng ý, sau đó vù một cái không thấy bóng.



Giang Tinh Thần lảo đảo, lão già này thật ác, chơi cờ tướng một tháng với lão, còn không bằng giết ta đi...

Lão gia tử đi rồi, Mị Nhi hỏi: - Ca ca, có thật là được không, dùng chăn bông đậy lại, thật là có thể...

- Tiểu nha đầu, xem kết quả là muội sẽ hiểu! Hiện giờ chúng ta đi tìm Thạch Oa Tử, bảo hắn xong việc rồi, đi vào núi tìm chút trái cây chín đem về... hắc hắc, đến lúc đó tuyệt đối có thể làm muội ăn đến cả người sảng khoái!

- Được rồi! Tiểu nha đầu gật đầu, kéo tay Giang Tinh Thần đi ra ngoài....



Không thể không nói, trong núi rất nhiều cây trái đại, những cây trái nảy mầm đầu xuân giờ đã treo đầy trái cây chín, dưới đất cũng không thiếu thực vật dây leo.

Dưa hồng tương tự dưa hấu, ngọt như trái đào, vừa lớn lại nhiều nước, còn có nho đại, ngọt như anh đào, rất nhiều

Đến chiều, người trong thôn hái được hơn cân, trở về thôn, Giang Tinh Thần ngâm toàn bộ xuống giếng nước trong trân.

Giữa trưa hôm sau, Lão gia tử đi cả một ngày cũng trở lại, đặt thùng lớn nện rầm xuống đất, thở hổn hển, nhìn chằm chằm Giang Tinh Thần, về mặt bội phục nói:

- Tiểu tử, ngươi nói đúng, quả nhiên không tan, thật là tà môn!

- Tà môn cái rắm! Chỉ là vấn đề ngăn cách truyền nhiệt đơn giản, Chẳng lẽ trong hoàng cung cùng nhà quý tộc không có xây đựng hầm băng đề dành mùa hè sao?

Giang Tinh Thần không khỏi lắc đầu.

Tiểu tử, ngươi dùng nước đá để làm gì, ăn có ngon không! Lần này Lão tổ tông ta mệt thảm, một ngày một đêm chạy gần 28 dặm đường!

- Ôi trời ạ....

Giang Tinh Thần lảo đảo, 28 tiếng 28 dặm, vậy là 14km, vận tốc 5km h, hơn nữa chạy không ngừng nghỉ, còn leo núi cao thước, lấy ra nước đá!

Lúc trước Lão gia tử mang theo hắn đi tiền tuyến Bình Quân Thành đã rất nhanh, nhưng giờ xem ra, lúc đó lão vôn là sợ mình không chịu nổi tôc độ quá cao, không dùng hết SỨC.



"Lão già này thật là siêu nhân hay sao?" Trong lòng Giang Tinh Thần không khỏi toát ra ý nghĩ này.



- Tiểu tử, nói mau, rốt cuộc dùng nước đá làm gì? Lão gia tử lại nóng nảy thúc giục. Giang Tinh Thần thế mới phản ứng lại, mỉm cười nói: - Đá bào trái cây, đảm bảo lão ăn vào sướng từ đâu xuống chân!












trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch