Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 275: Hiểu thấu (1)

Chương 275: Hiểu thấu (1)



Thanh niên ngốc lăng, hắn cho là con ngựa này của mình không bán ra được. ai ngờ có việc đảo ngược như vậy.

Lục Tiêu Tam cũng ngây ngốc, hắn không nghĩ tới bản thân nói mất nửa ngày người ta vân mua con ngựa bị thương này.

- Lão gia tử ngài mua con ngựa này tuyệt đối không thắng được!

Lục Tiêu Tam chưa nói chuyện cùng Giang Tinh Thần, hắn thấy nhất định là do Lão gia tử làm chủ.

- Ôi ôi mua ngựa của hắn không thắng được mua của ngươi nhất định có thể thắng sao... Còn nữa, thiếu gia nhà chúng ta đã lên tiếng. ngươi nói với ta có tác dụng cái rắm!

Lão gia tử cười vô vô Lục Tiểu Tam, rồi cũng không để ý tới hắn nữa, xoay người nói giá tiền với thanh niên.

“. ” Lục Tiêu Tam không lời chống đỡ, lăng lăng nhìn Giang Tinh Thần một lát, vẻ mặt chán nản rời đi.

Thanh niên bàn bạc giá cả cùng Lão gia tử, lại vô cùng không muốn buông con ngựa kia, ôm cổ của ngựa, chụp lại thả ra rồi lại chụp lại, còn nhỏ giọng nói đôi câu bên cạnh lỗ Tai ngựa.

Thật lâu, thanh niên mới buông ngựa ra, nói với Giang Tinh Thần:

- Thiếu gia, chân Hắc Điện còn chưa khỏi, các ngươi ngàn vạn lần đừng đề nó thi đấu, nếu không chân nó sẽ thật bị phế... Mặt khác, nếu nó không thắng, xin các ngươi đối xử với nó tử tế, đừng bắt nó kéo xe, càng không nên giết nó...



Vừa nói chuyện, thanh âm thanh niên có chút nghẹn ngào, ánh mắt cũng bốc lên hơi nước.

Con ngựa lớn kêu Hắc Điện kia giống như biết sắp tách khỏi chủ nhân, không ngừng khom mình, dùng đầu cọ lên người của thanh niên.

- Đó là một người yêu ngựa!

Trong lòng Lão gia tử cảm thân.

Giang Tinh Thần yên lặng nghe thanh niên nói hết lời, đột nhiên hỏi:

- Ngươi tên là gì?

Thanh niên sửng sốt, không biết Giang Tinh Thần có ý gì, nhưng hắn lập tức đáp:

- Tại hạ gọi Phùng Ký!

- Ngươi nếu không bỏ được con ngựa này thì cùng đi với chúng ta đi!

Giang Tinh Thần nói ra câu tiếp theo liền xoay người đi ra ngoài.

Lão gia tử có chút kinh ngạc, nhanh chóng đi hai bước theo Giang Tinh Thần hỏi:

- Tiểu tử ngươi có ý gì vậy?

- Lão gia tử không hiểu sao, người này không phải lái

buôn ngựa, hắn đã tới dự thi, bởi vì cứ không thắng nên mới không thể không đi bán ngựa...

- Cái này cùng việc ngươi để hắn đi cùng chúng ta có quan hệ gì?

Lão gia tử vẫn chưa hiểu.

Biểu tình Giang Tinh Thần không nói nên lời nói:

- Có một người cười ngựa không phải tốt lắm sao, nếu không lúc đua ngựa, Lão gia tử tự mình lên!

- Đi

Lão gia tử không vui chụp Giang Tinh Thần nói:

- Tiểu tử ngươi không phải nói tùy tiện chơi một trận thôi sao, ta nhìn thế nào cũng thấy ngươi như làm thật... Coi như ngươi thật sự chơi thật cùng đừng mua con ngựa bị thương chứ, chờ ngựa khôi phục tốn thời gian rất lâu, chúng ta làm gì có thời gian!

Nhưng mà điều làm Lão gia tử buồn bực chính là Giang Tinh Thần vân cười ha ha, nhưng lại không nói thêm lời nào nữa.

một bộ dạng đức hạnh khó lường. trách không được hắn lại đem vẻ con sói con, chờ ta trở về, tìm cơ hội nhất định lột da nó, đám căn ta... Ôi! Ta thế nào lại chạy trật đường!

Vội vàng quay đầu, Lão gia tử hô:

- Còn đang thất thần cái gì, đi đi!

Thanh niên như tỉnh lại trong mộng, vẻ mặt vui mừng, hắn cũng biết Giang Tinh Thần muốn làm gì, vô vô cổ ngựa. nhỏ giọng nói:

- Hắc Điện chúng ta không cần tách ra!

Trên đường, Giang Tinh Thần hỏi thăm cặn kẽ Phùng Ký, phát hiện cùng mình có vài phần tương tự, gia tộc đều sa sút, thân phận quý tộc khó giữ được, nghĩ đến ngựa đua mình nuôi từ nhỏ đến lớn là ngựa tốt, muốn dự thi kiếm tiền, không nghĩ đến lại thất bại bảy trận liên tiếp, chân trước phải của ngựa cùng bị thương, hắn hiện tại sinh hoạt quân bách, không thể không bán ngựa.

Về đến nơi ở, Lão gia tử dân Phùng Ký đi nghỉ ngơi, Giang Tinh Thần phát ra một luồng nguyên khí ngưng tụ cho Hắc Điện.

“ Hí hí hí!? Hắc Điện phát ra một tràng hí dài, hai con mắt đều lóe sáng.

Phùng Ký vội vàng chạy ra, vừa thấy lập tức trợn mắt há mồm:



- Hắc Điện sao lại có tinh thần như vậy. sau khi liên tục chạy thua, nó vẫn luôn uề oải không phấn chấn, nhưng hiện tại...



Giang Tinh Thần cưởi ha hả, vỗ nhẹ Phùng Ký còn đang sững sờ, thư thả bước vào phòng.

Qua ngày hôm sau, sáng sớm Lão gia tử đã vội và chạy đến tước phú hỏi thăm kết quả. Vẻ mặt Nam Giang Hầu xấu hồ, xin tội cùng Lão gia tử, nói bản thân mình bình thường

sơ sót, không nghiêm túc quản lý dân tới bản ghi chép mua bán Tất nhiều nơi lộn xôn, tìm kiếm vô cùng tốn công, đến nay vẫn chưa tìm được.

Lão gia tử nghe được kết quả cũng không biết làm sao, chỉ có thể an ủi Nam Giang Hầu đôi câu, tiếp tục chờ tin tức.



Ngày thứ hai, ngày thứ ba vẫn không tìm được, môi một lần Nam Giang Hâu thấy Lão gia tử đến đều gục đầu ủ rũ, biểu tình vô cùng xấu hồ.

Vào lúc này, Lão gia tử cũng cảm thấy không thích hợp.

- Tiểu tử Nam Giang Hầu có phải làm cho có lệ với chúng ta?

Trong phòng, Lão gia tử cúi xuống nghiêm mặt hỏi.

- Cái này còn phải hỏi sao?

Vẻ mặt Giang đình Thân bình thản, giống như đã biết

- Nam Giang Hầu là đại lĩnh chủ, trong cả Nam Giang Lình không quản chuyện gì xẩy ra cũng phâi báo với hắn một câu... Nếu hắn thật sự nê mặt Lão gia tử, lúc trước chúng ta tìm hắn, hắn nên lập tức đi tìm chứ không phải để chúng ta đợi!

- Tiểu tử ngươi đã sớm nhận ra, sao lại không nhắc nhở ta!



Lão gia tử không vui hỏi.

Giang Tinh Thần lắc đầu nói:

- Ta ngay từ đầu nghĩ đến người nào không xem ta vừa mắt, muốn gây khó khăn cho ta! Nhưng thấy được phản ứng của Nam Giang Hầu mới phát hiện chúng ta có thể nghĩ sai rồi!



Lão gia tử cả kinh, lập tức nói:

- Ngươi là nói chuyện lần này có âm mưu?

- Lão gia tử cũng nói Nam Giang Hầu là cỏ đầu tường, lần này biểu hiện của hắn như thế không thể không khiến cho nhiều người suy nghĩ!

Giang Tinh Thần nói.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch