Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 277: Ngươi gặp phải chuyện này (1)

Chương 277: Ngươi gặp phải chuyện này (1)



- Có lý nào lại như thế!

Đô thành Đế quốc Quân bộ, Nguyên soái nhìn thư gửi từ Lão gia tử, vẻ mặt tức giận, tóc trắng không gió mà vân bay bay, vô tắm lụa trắng “ầm” lên bàn:

- Chuyện nhỏ như vậy bọn họ lại lợi dụng, mấy người bảo thủ kia thật là chán sống!



bên cạnh hắn. Phùng luyệnChương vội vàng nhỏ giọng nói:



- Nguyên soái, thế lực bảo thủ rối rắm phức tạp, ngài đừng nhất thời nóng giận động vào bọn họ! Bảy đại quân đoàn đều có ba người trong bọn họ quản lý, vạn nhất dân tới nhiều loạn đây chính là muốn lật đồ xã tắc!

- Ta biết!

Nguyên soái thở dài, thản nhiên nói:

- Ta lớn thế nào rồi, ngươi lại còn dạy ta!

.



Phùng Tuyển Cương ngây ra một hồi, có chút đở khóc đở cười, vừa rồi thấy bộ dạng kia của Nguyên soái, thấy thế nào cũng là bộ dạng nổi giận đùng đùng muốn rút dao tuyên chiến.



- Nam Giang Hầu người này từ trước đến nay bo bo giữ mình, chúng ta tạo áp lực cho hắn, nhìn xem hắn chịu đựng thế nào!

Nguyên soái trầm giọng nói.

- Đại đế nơi đó muốn hay không...

Phùng TuyểnChương hỏi.

- Chuyện này không cần kinh động Đại Đế, một khi Đại đế trực tiếp hạ chỉ Nam Giang Hầu, chúng ta lập tức thua! Chuyện nhỏ như vậy lại để Đại đế ra mặt, quý tộc khác biết được sẽ thấy thế nào!

Nguyên soái nói.

- Vâng!

Phùng TuyểnChương gật đầu, nói:

- Nói có lý!

Nguyên soái híp mắt suy nghĩ, nhỏ giọng mắng:

- Nhóm bảo thủ này thật là Ngu xuẩn, đời trước Đại đế dùng ba mươi năm phô biến quy định hoàn toàn mới, nhân tài kiệt xuất các ngành nghề đều có quý tộc, bọn họ còn nhìn không ra sao, thế nào cũng phải vì lợi ích chính mình ngăn chặn sách lược mở rộng của Đại Đế, như vậy chúng ta chỉ có thể cùng Huyền Nguyên Thiên Tông càng ngày càng xa!



- Phần lớn chức vị cùng tài nguyên bị bình dân chiếm cứ thăng cao, cứ thế mãi, quý tộc lâu năm bị tiêu trừ quyên lực từng chút một, quyền phát ngôn tại tầng cao Đế quốc sẽ càng ngày càng nhỏ, bọn họ đương nhiên không muốn!

Phùng Tiểu Cương nói.

- Được, bây giờ không phải là lúc thảo luận Cái này, ngươi nhanh liên hệ người khác, ta lập tức viết thư cho Nam Giang Hầu!

"

Nói xong, Nguyên soái phân phó thuộc hạ cầm đến bút cùng lụa trắng.

- Là ngài tự bàn luận đề tài này trước mà!

Phùng Tiểu Cương khinh bỉ liếc nhìn Nguyên soái, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài cửa!

Không lâu sau, mấy con chim ưng xông lên trời cao, bay thăng về hướng Nam Giang Lĩnh.

Trong nửa ngày sau đó, thành Hồng Nguyên, thành Lâm Thúy, bây tám chim ưng từ chủ thành lãnh địa lớn đều bay ra. Quân đoàn thứ nhất, Quân đoàn thứ hai, Quân đoàn thứ ba, Quân đoàn thứ bây, các nơi đóng quân đều giống như vậy.



Trong đại điện hoàng cung, Đại đế nghe người áo đen nhỏ giọng bắm báo, cười lạnh:

- Lão bất tử này, sức lực giày vò này sớm muộn gì cũng nhồ tận gốc bọn ngươi...

Thành Lam Vũ, trong Trai Nguyệt Lâu lớn nhất, Giang Tinh Thần, Lão gia tử còn có Phùng Ký ba người ở đại sảnh ăn cơm.

- Đồ ăn này ngon như vậy sao?

Nhìn gương mặt gần như úp vào mâm của Phùng Ký, Lão gia tử tò mò hỏi.

-...



Quai hàm Phùng Ký phồng lên, liên tục gật đầu căn bản không cách nào có thể nói chuyện, thanh âm phát ra đều từ mũi.



- Hứ!

Lão gia tử quẹt miệng, khinh bỉ nhìn hắn, quay đầu nói với Giang Tinh Thần:

- Tiểu tử, đệ nhất quán ăn trong thành Lam Vũ so với trù nghệ của ngươi còn thua xa!

- Được rồi Lão gia tử, đừng kén chọn, chấp nhận ăn đi, lát nữa còn phải đi phủ Nam Giang Hầu đấy!

Giang Tinh Thần nói.

- Còn đi phủ Nam Giang Hầu làm gì, tên kia bây giờ vì né ta còn đang giả bệnh mà, ai cũng không thể gặp!

Lão gia tử vừa nhắc đến chuyện này cũng cảm thấy tức giận, bắt đầu hắn đã thôi phòng mặt mũi bản thân cùng Giang Tinh Thần mà.

- Ha ha!

Giang Tinh Thần cười nói:

- Lão gia tử ngài là đại y sư, Nam Giang Hầu giúp chúng ta như vậy. lão cùng nhìn bệnh người ta chút đi!

- Đúng vậy, ta thế nào liền không nghĩ tới!

Lão gia tử lập tức tỉnh táo tinh thần, âm trầm nói:

- Tên khốn khiếp, ta cho ngươi giả, thế nào cũng phải giày vò ngươi thật tốt!

Nói xong, Lão gia tử đang định cúi đầu ăn cơm, đột nhiên một trận hỗn loạn, chén đĩa vứt bỏ vang lên đùng đùng, thực khách ăn cơm xung quanh dồn đập kinh hô đứng dậy. lui ra ngoài cửa.

- Ôi! Đều đừng đi mà còn chưa trả tiền đó!



Tiểu nhị vội vàng ngăn cản nhưng nhiều người chen nhau ra ngoài, hắn không sao ngăn được, một lát phần lớn người đều lao ra ngoài cửa, đại sảnh xuất hiện một vùng không gian lớn.

- Tiểu tử, ngươi sao không nhìn một chút đây là địa phương nào, còn dám động thủ với thiếu gia ta, vây quanh cho ta đừng đề bọn họ chạy!

Thanh âm bén nhọn vang lên, một đám người phần phật từ trên lầu vọt xuống, vây quanh ba người.

Thấy được tình huống cụ thể, Giang Tinh Thần lập tức sửng sốt, ba người bị vây là Tôn Tam Cường, Chu Hùng cùng Tiền Phong.

- Hắn nói đua ngựa thua hai triệu hoàng tinh tệ. thì ra là nơi này!

Giang Tinh Thần chợt hiểu, toàn Đế quốc đua ngựa nơi này triển khai náo nhiệt nhất.

- Tiểu tử, chẳng những ca ca ngươi ta không thả, ngay cả ngươi cũng không được đi! Còn dâm động thủ với ta, ngươi vì sao không thử nghe ngóng trong thành Lam Vũ, Chử thiếu gia ta là ai, hôm nay không thể không lột đa ba người!



Người nói chuyện là một nam nhân cường tráng hơn ba mươi nhưng cổ họng lanh lânh làm người nhìn nồi da gà.

- Họ Chử kia nếu ngươi dám đụng một sợi tóc của ta và anh ta, Tôn gia thành Hồng Nguyên với ngươi sống chết không thôi!

Tôn Tam Cường tuy vóc người nhỏ gầy nhưng lúc này lại hung hãn dị thường.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch