Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 281: Không xả chết ngươi không thôi (1)

Chương 281: Không xả chết ngươi không thôi (1)



Về tới chỗ ngụ, Giang Tinh Thần cho ném Chử thiếu gia bọn họ vào một gian phòng, cười ha hả nói:

- Các ngươi tốt nhất không cần có ý nghĩ gì khác, nếu không... Khụ khụ!

“Má nó a, còn chưa xong ư! Ta vốn đâu có đá trúng ngươi!” Chử thiếu gia cảm thấy trong lòng dâng lên một ngụm uất khí, nhưng đều phải cố nhịn không dám nói gì, chỉ có thể ủy khuất gật gật đầu lia lịa.

Giang Tinh Thần cũng có chút không được tự nhiên, trước giả bộ nôn khan có hơi dùng quá sức, cổ họng ngứa ngáy.



Cảnh cãn mỗt nhen mây nơIirồi iianơ Tĩnh Thần xaavw an ân Tan nn-. an na nnaana- na an nsaanaean. ana.

người đi ra, khép cửa phòng lại.

- Giang huynh đệ nhốt bọn họ đơn giản như vậy. vạn nhất bọn họ chạy thoát thì sao?

Mới vừa đóng cửa phòng, Tôn Tam Cường liền có chút lo lắng hỏi.

- Hắc hắc!

Không đợi Giang Tinh Thần trả lời, Lão gia tử liền phát Ta một tiếng cười âm hiểm:

- Chính là để cho bọn họ chạy đấy! Như vậy mới thật định tội danh của chúng... Ở cảnh nội Càn Khôn Đế quốc, bắt được chính là chết! Nếu chạy tới các quốc gia khác, ta bảo đảm sẽ biến chúng thành nô lệ. Liên đới Chử Đại Hùng cha hắn cũng đừng nghĩ còn chỗ tốt; cả Nam Giang Hầu cũng phải đi theo ăn dưa úng... Chậc chậc, hiện tại nô lệ trẻ trung cường tráng chính là món hàng tranh giành đấy!

“Độc! Thật quả độc!” Tôn Tam Cường, Tiền Phong, Chu Dũng. Phùng Ký không nhịn được rùng mình một cái.

Mà trong phòng, cả người Chử thiếu gia đều sắp ngất xiu, Lão gia tử nói chuyện hắn ở bên trong đều nghe rõ ràng. Vốn hắn thấy Giang Tinh Thần giam giữ không nghiêm ngặt, còn muốn nhân cơ hội bỏ trốn, nhưng hiện tại...



“Không phải người mà... ” Chử thiếu gia không nhịn được kêu rên trong lòng, thủ đoạn khi để người của mình trước kia so sánh với người ta, quả thật vô cùng yếu kém, chỉ là cặn bã mà thôi!

Phía ngoài phòng, Giang Tinh Thần mỉm cười, hỏi Tôn Tam Cường:

- Tam Cường huynh, vì sao lại động thủ với tên Chử thiếu gia kia vậy, chuyện này cũng không giống tính cách của huynh... Nếu gặp chuyện không thể làm, thì trở về mưu tính kế hoạch là được!

Vừa nhắc tới chuyện này, Tôn Tam Cường lập tức sa sầm mặt xuống. căn răng nói:

- Ta cũng muốn trở về mưu tính kế, nhưng tên khốn kia bảo ta phải gom đủ trong vòng 3 ngày, nếu không sẽ chặt tay lão đại nhà ta! Ta nói ba ngày ngay cả thời gian chạy tới cũng không đủ, tên khốn kia lập tức sai. người ra ngoài, cắt một lóng tay của lão đại nhà ta mang về... thẳng đến ở đại sảnh hiệu ăn, ta mới biết tên này là muốn bí phương của chúng ta!

Giang Tinh Thần nhíu mày, tiếp theo khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt nói:

- Hắn cắt lão đại nhà huynh một lóng tay, lát nữa huynh cắt của hắn hai lóng tay là được!

Nghe nói như vậy, mọi người đều sửng sốt, ngay cả Lão

gia tử cũng không khỏi giật mình! Cho tới nay, Giang Tinh Thần đều là ôn hòa hòa khí, còn chưa từng nói ra lời độc ác như vậy... nhưng hiện tại đột nhiên nói một câu như thế, khiến mọi người đều cảm giác một áp lực vô hình.

Thật lâu, Tôn Tam Cường mới thở ra một hơi, lắc đầu nói:



- Nhưng hiện tại, lão đại nhà ta còn đang ở trong tay bọn họ đây!

- Không cần tới hai ngày, bọn họ sẽ đưa Lão đại của

huynh về đây! - Giang Tinh Thần nói vô cùng khẳng định.

- Tiểu tử! Có phải ngươi có kế hoạch gì, rốt cuộc muốn làm gì, ta cũng đã gửi thư cho Nguyên soái bọn họ rồi!

Lão gia tử vô cùng khó hiểu hỏi, từ lúc Giang Tinh Thần mua ngựa, lão đã cảm thấy không thích hợp lắm.

- Ta chỉ là làm nhiều thêm mấy chuẩn bị mà thôi. Nam Giang Hầu cáo ốm không ra, hiển nhiên tính toán kéo dài, vạn nhất Nguyên soái bọn họ chèn ép không có tác dụng thì sao... Lam Vũ Thành là chủ thành của Nam Giang Lĩnh, mấu chốt chính là đua ngựa và mua bán nô lệ... Nếu ta không có đoán sai, tên Chử thiếu gia này hẳn là đã làm không ít chuyện táng tận lương tâm!

Giang Tinh Thần lạnh mặt nói.

- Này...

Lão gia tử chợt hiểu, ánh mắt nhìn về phía Giang Tinh Thần có chút khác thường, nói:

- Tiểu tử, ngươi đúng là đủ ác!

Giang Tinh Thần bình thân nói: ~ Ta đã nói, phải để chúng tự mình đưa tới cửa cho ta... lấy chuyện của Mị Nhi để gây khó cho ta... Hừ hừ...

Chẳng biết tại sao, mặc dù Giang Tinh Thần nói rất bình tĩnh, nhưng Lão gia tử luôn có cảm giác rất âm trầm, thầm nghĩ: “Tiểu nha đầu kia, quả thật chính là gốc rê vận mạng của hắn! Tiểu tử này vốn tính tình ôn hòa, lần này lại xuống tay ác độc như vậy, ngay cả cắt ngón tay người ta đều TỎI... ”

- Đúng rồi! Lão gia tử đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nghi hoặc hỏi: - Đua ngựa nơi đó, ngươi rốt cuộc định làm gì?

Vấn đề này từ đầu đến giờ lão không sao nghĩ ra được, mặc dù biết khẳng định có quan hệ với chuyện mua Hắc Điện, nhưng dựa vào một con ngựa bệnh như vậy thì có thể làm gì chứ?!

Giang Tinh Thần cũng không trả lời, mà đôi đề tài, nói: - Lão gia tử! Ngài cũng nên động thân rồi!

- Ách! Động thân, động thân cái gì! Lão gia tử kinh ngạc hỏi lại.

~ Nam Giang Hầu thân mắc bệnh nặng. đóng cửa từ chối tiêp khách, Lão gia tử nên đi giúp hắn điêu dưỡng một chút!

- Đúng đúng! Ngươi không nói ta cũng quên mất, ta cũng nên đi! Lão gia tử lập tức vứt chuyện đua ngựa ra sau ót, nở nụ cười, giống như lập tức sẽ có chuyện gì đó rất thú vị, trong ánh mắt đều lóe lên tia sáng mong đợi!

Sau đó Lão gia tử lập tức rời đi, chạy tới phủ Nam Giang Hầu. Mà lúc này tại bên ngoài phủ Nam Giang Hầu, Chử Đại Hùng đều sắp nổi điên, bảo vệ cửa nói Nam Giang Hầu bị bệnh, ra nghiêm lệnh đóng cửa từ chối tiếp khách, người nào đều không thể gặp.

Chử Đại Hùng không ngừng nói với bảo vệ cửa, bản thân có đại sự khân cấp, nói mềm nói cứng đều nói, nhưng tên bảo vệ cửa kia thật giống như cái đầu gõ, thập phần có châp.



Giải thích năn nỉ cả một tiếng, cuối cùng Chử Đại Hùng cũng nhịn được không xông vào. Tên thuộc hạ theo đến đây liền nói:

- Đại nhân! Sao không viết rõ ràng sự tình, nhờ bảo vệ cửa đưa vào!

- Đúng vậy! Hầu gia không tiếp khách, ta viết thư cho Hầu gia cũng được mà!

Chử Đại Hùng như ở trong mộng mới tỉnh, sau đó xụ mặt, một bàn tay vô trên mặt tên thuộc hạ:

~ Sao chuyện như thế, ngươi cũng không sớm nói cho ta biết?

Thuộc hạ hối hận đứt ruột nứt gan, trong lòng mắng to: “Ta #! Không ngờ như thế ta còn có lôi, không thưởng cũng không sao, còn ra tay đánh ta.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch