Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 289: Nam Giang Hầu chua xót

Chương 289: Nam Giang Hầu chua xót



Nam Giang Hầu phủ, một chiếc xe ngựa lộc cộc chạy ra, bên trong là Nam Giang Hầu cùng Hà Vân Hiên.

Sau khi ra quyết định, Nam Giang Hậu lại bị sôi bụng một trận, thế mới cố nén khó chịu, kéo theo con trai rời Hầu phủ.

- Phụ thân, ngài không cần phải đi! Con đã hạ lệnh mập mại tự mình đưa ghi chép mua bán cho Giang Tinh Thần rồi...

- Con biết cái gì!

Nam Giang Hầu đột nhiên cắt ngang Hà Vân Hiên, dáng vẻ tiếc rèn sắt không thành thép, trầm giọng nói:

- Con có biết, tại sao lúc trước Giang Tinh Thần bỏ lại một lời ngông cuồng, báo chúng ta tự đưa mua bán ghi chép tới.... Hắn đang chặn họng người khác, hơn nữa đã sớm biểu hiện rõ thái độ:

Hà Vân Hiên chớp chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu.

Nam Giang Hầu trùng con trai, thở dài, Hà Vân Hiên cũng không phải ngốc, trong tay quản lý không ít, nhưng SO sánh với Giang Tinh Thần người ta vẫn còn kém xa.

- Ta cũng mới vừa hiểu được, khó trách con không nhìn

ra!



Nam Giang Hầu lắc đầu, giải thích:

- Giang Tinh Thần bỏ lại lời như vậy trước, khẳng định đã sớm liệu được kết quả hiện tại, chính là vì đoạn tuyệt người khác giảng hòa, ép chúng ta yếu thế đi tới cửa...

- Không phải chứ! Hà Văn Hiến khó tin lắc đầu:

- Chẳng lẽ lúc đó hắn đã nhìn ra là chúng ta ở mặt sau... Hắn có còn là người không?

- Lúc đó dù hắn không biết là ai, nhưng mập mạp cố ý làm khó là rõ ràng, mà chỗ này là Nam Giang Lĩnh, chúng ta đương nhiên không thoát khỏi liên can... Thật khó mà tin được, hắn chỉ mới 17 tuổi! Tiểu tử này thật lợi hại, xem ra lần này khó mà êm xuôi được!

Nói tới đây, Nam Giang Hầu cười chua chát, sớm biết thế, thà rằng đắc tội phái bảo thủ cũng không thể đắc tội tiểu tử này! Hiện tại rõ ràng là tiểu tử này dùng mình để chấn nhiếp những người khác mà.

Hà Vân Hiên lại mặt xanh mét, ban đầu còn tưởng nắm chắc phần thắng, ai ngờ chỉ trong 1 ngày đã thay đổi càn không bị người ta nghiền nát ấn xuống bùn. Chẳng những kế hoạch thất bại, . triệu hoàng tinh tế, cũng đào sạch tủi của hắn.

Càng làm hắn không được tự nhiên, chính là phụ thân đánh giá Giang Tinh Thần, cách khen ngợi đứa nhỏ khác, làm hắn càng thêm bực bội...

Cùng lúc đó, không xa chỗ Giang Tinh Thần nghỉ chân, một tên mập mạp thể hình to béo thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi chạy vội trên đường. Người thường gặp được, đều không khỏi đưa đến ánh mắt kinh ngạc, tốc độ của gã béo này thật là không chậm mà.

Lúc này mập mạp mặt mày đưa đám, trong lòng ủy khuất rất lớn, một bụng oán hận:

"Lúc trước bảo ta làm khó người ta, hiện giờ lại bảo ta ô vội vàng đi đưa ghi chép mua bán cho người ta, vậy không

phải là để cho người ta vả mặt sao... Đáng giận nhất là, má a nó còn không cho ta ngồi xe, nói chạy tới mới có thành ý,

hiện tại lão tử sắp chảy mỡ rồi... "

Từ xa xa nhìn thấy chỗ, mập mạp thở ra:

"Thôi vậy, người ta là công tử Hầu gia, ta chọc không nổi!"

Chậm bước lại, mập mạp lau mồ hôi, thở ra một hơi dài, ổn định tâm tình: "Không phải bị người ta vả mặt sao, má nó ta nhịn, chỉ cần hắn đừng làm khó ta, không chịu thu ghi chép mua bán là được... "

Nhưng vừa đi qua góc đường, mập mạp liền ngây dại, Giang Tinh Thần cùng Lão gia tử liền ngồi hóng mát ở bên đường, xung quanh có không ít người qua lại.

"Má nó... quá ác độc! Tuyệt đối là cố ý mà!"

Mập mạp muốn rớt nước mắt, người ta rõ ràng là muốn vả mặt ngay trên đường phố mà!

Cắn răng, mập mạp tự cổ vũ mình: "Không sao, dù sao không ai biết ta!"

Bước đi tới, mập mạp phát ra tiếng cười tự nhận là chân thành nhất:

- Ha ha ha... Giang Tước gia, tôi tìm được ngài rồi!

Giang Tinh Thần cùng Lão gia tử đang tán dóc, nghe vậy nghiêng đầu nhìn lại, quét mắt liếc mập mạp, cười nhạt nói:

- Đã tìm được ghi chép mua bán của Mị Nhi rồi chứ! Lúc trước ta đã nói gì!

Mập mạp mặt đầy mồ hôi, mặt đỏ lên, đưa mặt cho người ta đánh, hắn đã sớm biết vậy... Má nó khi đấy ta không làm thì tốt rồi!

- Đúng vậy! Hôm nay mới mò tìm ra được trong góc ket!

Mập mạp nuốt nước mắt vào trong, nói:

- Đều là do người nhiệm kỳ trước, hoàn toàn không có quy hoạch, để đồ lung tung... Tôi nhớ ngài đã nói, muốn tôi tự mình đưa cho ngài, giờ không phải vừa tìm được, lập tức liền chạy tới, ngay cả xe ngựa cũng chưa kịp sắp xếp còn

gì!



Nói rồi, mập mạp lấy ra ghi chép mua bán, cúi người, hết sức cung kính đưa ra trước mặt Giang Tinh Thần.

"Ta xem như đưa mặt cho ngươi đánh, vậy cũng được rồi chứ... Mấy người xung quanh đừng có nhìn qua bên này... ".

Mập mạp thầm mặc niệm.

Giang Tinh Thần không đụng tới ghi chép trên bàn, mà nhàn nhạt nói:

- Ta nhớ người khi đó đã nói, không tính được thời gian hay sao?

"Tới rồi!"

Trong lòng mập mạp co rút, vẻ mặt chua xót, đổiphương như thế, là không muốn dễ dàng bỏ qua cho mình.

Vốn Giang Tinh Thần cùng Lão gia tử dời bàn ra ngoài đã đủ khiến người ta chú ý, tiếp theo lại một tên béo đầy mồ hội cúi mình đứng đằng trước, liền càng khiến người ta tò mo.

Rất nhanh có người đi đường dừng lại, nhìn từ xa, chỉ trỏ xì xào.

- Có chuyện gì vậy, tên béo kia cúi đầu khom lưng, làm gì thế?

- Rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra, nhất định là đi mệt quá xin miếng nước uống!

- Ngươi nói nhảm tiếp đi, xin miếng nước uống còn cần cúi đầu khom lưng hã, nhìn như cháu chắt vậy!

- Không thấy lão gia đang ngồi sao, không chừng là cháu chắt thật...

Trong những tiếng xì xào, người dừng lại cũng ngày càng nhiều, làm Giang Tinh Thần không khỏi cười thầm:

"Mặc kệ là người thế giới nào, đều vẫn thích xem náo nhiệt mà!"

Vốn trời đã nóng, lại bị người ta chỉ trò như thế, mặt của mập mạp đỏ lên, mắt nhỏ muốn rớt nước mắt, há miệng, lại không nói ra lời.

- Được rồi! Làm phiền người chạy một chuyến đến đây đưa cho ta, khổ cực!

Lúc này, Giang Tinh Thần cười ha hả, cuối cùng nói ra lời làm cho mập mạp nghe như tiếng trời, cũng cầm lấy ghi chép mua bán trên bàn.

"Cuối cùng cũng qua được!".

Thở phào một hơi, mập mạp cũng không kiềm được nước mắt, khoảng khắc vừa rồi thật quá dày vò, hắn thật sự Giang Tinh Thần không chịu thu ghi chép mua bán, vậy mới rắc rối.

- Cám ơn Giang Tước gia, tại hạ cáo lui!

Vội vàng cúi người làm lễ, mập mạp lau mồ hôi lẫn nước mắt, xoay người đi ra, hắn không muốn ở lại một phút giây nào nữa.

- Hả! Hình như tên béo đang khóc kia!

- Ta hiểu rồi! Sám hối, nhất định là nước mắt sám hối!

- Đúng vậy, nhất định là mập mạp đã làm chuyện gì người người oán trách đối với thiếu niên kia, đến đây sám hôi!

Giang Tinh Thần nghe vậy khóe miệng co rút, gân xanh giật bằng bạc, lời này thật dễ khiến người ta liên tưởng vu vo!

- Xì! Lão gia tử không nhịn được, mới uống miếng nước liền

phun ra.

Trong lòng mập mạp gào thét: "Má nó chứ sám hối, một đám khốn kiếp xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện!"

Sau đó vì một cái chạy mất bóng.

- Ủi trời... Tốc độ tên béo này nhanh quá đi chứ, ít nhất cũng phải là cao thủ cảnh giới Nội Khí đó...

- Cái gì cảnh giới Nội Khí, rõ ràng chính là cảnh giới Ngưng Khí!

- Vấn đề là rốt cuộc tên béo kia đã làm gì thiếu niên đó...

Giang Tinh Thần nghe đến mặt đen sì, không nhịn được vỗ bàn.

- Tiểu tử, ngươi đúng là tự làm tự chịu! Cứ phải dời bàn ra bên ngoài!

Lão gia tử cười trên tai họa.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa dừng lại trên phố, bên trong xe, Nam Giang Hầu cùng Hà Vân Hiến nhìn thấy Giang Tinh Thần cùng Lão gia tử ngồi ở bên đường, mặt đều xanh. Thủ đoạn của đối phương quá ác, đây là muốn làm mất mặt Nam Giang Lĩnh trước mặt mọi người mà.

- Phụ thân! Giang Tinh Thần khinh người quá đáng! Chúng ta...

- Ngươi câm miệng cho ta! Nam Giang Hầu quát khẽ, trầm giọng nói:

- Người thua, không có chỗ dựa nào mà từ chối, hiện tại người ta muốn thế nào, ngươi phải làm theo thể đó, bằng không sẽ phải gánh chịu hậu quả càng lớn hơn!

Im lặng một hồi, Nam Giang Hầu cố nén cõi lòng chua xót, quyết đoán nói:

- Xuống xe với ta!

- Dạ! Hà Vân Hiên cắn răng mở cửa xe.

Hai người vừa đi sang, tràng cảnh lập tức trở nên yên lặng, suy đoán với tên béo lúc này cũng bỏ qua. Người xung quanh dù không nhiều, nhưng cũng có mấy quý tộc, ở Lam Vũ thành, có quý tộc nào không nhận ra Nam Giang Hậu!

Tiếp theo, tiếng xì xào lại vang lên:

- Hầu gia đến chỗ này làm gì, tìm một già một trẻ kia sao?

- Bên cạnh chính là Hà Vân Hiên, cha con bọn họ rất ít khi đồng thời ra mặt!

- Bọn họ đi về phía bàn kia, một già một trẻ đó là ai?

- Nhìn sắc mặt Hầu gia, hình như không dễ coi lắm...

Giang Tinh Thần cũng không đứng lên, ngồi ở đó, vẫn chờ đến khi hai người Nam Giang Hầu đến gần, mới đứng dậy nói:

- Hầu gia, sao ngài lại đến đây, có chuyện gì cứ phái



người tới thông báo là được rồi!

"Tiểu tử này, rõ ràng được lợi còn khoe mà!" Lão gia tử thầm nghĩ.

Nhìn Giang Tinh Thần cười hì hì, Hà Vân Hiên sắp tức 3 nổ phổi, hận không thể xông lên đạp mấy cái lên bản mặt

đó.



Sắc mặt Nam Giang Hầu trầm xuống, nói:

- Ta quản lý thủ hạ không nghiêm, làm nhân tài trong yếu Đế quốc bị thương, không đến một chuyến sao được... Tinh Thần à, sao rồi, bị thương có năng không?

- Khụ khụ khụ khụ...

Giang Tinh Thần lập tức ho khan một hồi, nhỏ giọng nói:

- Không có gì đáng ngại, điều dưỡng vài ngày là khỏe thôi!

Nam Giang Hầu cơ má co giật, vừa rồi hắn nói vốn mang hàm ý châm chọc, ai ngờ tiểu tử này lại làm theo lời hắn... Người bị thương, bị thương cái rắm!

- Vậy tốt rồi!

Nam Giang Hầu gật đầu, chần chờ một chút, liền cắn răng nói:

- Lần này ta đến đây để nói xin lỗi! Về phần người làm người bị thương...

Nhìn thấy Nam Giang Hầu cúi đầu nhận lỗi, Giang Tinh Thần cười hài lòng, nói:

- Chuyện này dễ nói! Chờ lát nữa chúng ta bàn xong chuyện này, lập tức giải quyết vấn đề của hắn!

"Ôi! Tiểu tử này, quả nhiên vẫn còn có yêu cầu mà! Hy vọng là đừng quá đáng!"

Bất đắc dĩ thầm nhủ, Nam Giang Hầu cố gượng cười, nói:

- Được! Ta thích nói chuyện thẳng thắn, có gì cần, ngươi cứ nóithăng... Nhưng mà, đứng ở ngoài này...

Giang Tinh Thần liếc qua những người xung quanh tràn đầy kinh ngạc, gật đầu nói:

- Chúng ta vào trong nói chuyện!

Hắn đã đạt được mục đích, cảnh hôm nay truyền ra ngoài, tin tưởng mọi người nghe được tin này, về sau còn có ý đồ với hắn, đều phải cân nhắc dè chừng.

Giang Tinh Thần dẫn đường phía trước, Nam Giang Hầu theo sau, dù trên mặt hắn vẫn luôn giữ tươi cười, nhưng trong mắt khó nén được buồn bực, bị một tên nhóc con bắt xin lỗi ở trên phố, sau này không còn mặt mũi làm người nữa.

Sau khi mấy người vào sân, người trên đường liền loạn hết cả lên!












trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch