Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 290: Giải quyết - Lấy người

Chương 290: Giải quyết - Lấy người



Cảnh tưởng vừa rồi, làm cho mấy quý tộc trong đámđộng cả kinh trợn mắt há mồm, lão đại Nam Giang Lĩnh,

đường đường Hầu tước Đế quốc, lại đi xin lỗi một thiếu niên ở bên phố!

- Các ngươi có nghe chưa, vừa nãy Hầu gia... lại xin lỗi thiếu niên kia!

- Rốt cuộc xảy ra chuyện lớn gì, sao Hầu gia lại...

- Thiếu niên kia có thân phận gì..

- Hôm qua thiếu gia Chử gia bị người ta bắt, nghe nói bị gán cho tội danh ám sát nhân tài trọng yếu Đế quốc, sẽ không phải là do thiếu niên này...

- Đi mau, mau báo chuyện này về nhà, không chừng Chử gia phải xuống đài, phải mau chóng chuẩn bị!

Một tên đầu óc nhanh nhạy nhất lập tức nghĩ tới khả năng này, lập tức rời đi.

Tiếp theo, mấy quý tộc khác cũng phản ứng lại, vội chạy vào nhà, nếu quan trị an Lam Vũ Thành thật sự đổi người, liên lụy rất nhiều, làm không xong sẽ có liên quan tới nhà chúng ta.

Còn những bình dân không hiểu xảy ra chuyện gì, khi nghe mấy quý tộc thảo luận, cũng đều toát ra vẻ hưng phấn, không thể không nói, nhiều chuyện là bản tính trời sinh,

mặc kệ là người ở thế giới nào.

Kết quả là, cảnh tượng vừa rồi nhanh chóng truyền ra ngoài! Nam Giang Hầu xin lỗi một thiếu niên ở trên phố, Chử gia có thể rơi đài, quan trị an sẽ đổi người, tin tức này nhanh chóng lan tỏa!

Viên Hạo nghe được tin tức này, suy sụp thở dài, tuy rằng sau khi thua đua ngựa, hắn đã biết kết cục này, nhưng Nam Giang Hầu xin lỗi trên phố, quả thật làm người ta không đoán được.

Từ khi nhận được tin Giang Tinh Thần đến Nam Giang Lĩnh, hắn cùng lão cha Viên Hi Huyền liền tính tể lôi kéo Hà Vân Hiên, vì thế không tiếc tìm tới Hùng Hồng! Không ngờ tới, người ta lật tay làm mấy ngửa tay thành mưa, trở tay liền khiến tất cả kế hoạch của bọn họ tan thành mây khói, còn đổ vào ngàn hoàng tinh tế.

- Hắn lợi hại như vậy sao, sớm chặn đứng đường khác của Nam Giang Hầu, buộc người ta chỉ có thể tới cửa xin lõi!

Hắn nhớ lại khi đó Hà Vân Hiên khinh thường kể lại cho họ, Giang Tinh Thần để lại đe dọa, hơi thở cũng gấp gáp!

Hồi lâu sau, Viên Hạo dùng sức lắc đầu, cầm bút viết thư, sau đó dùng tốc ưng gửi đi.

Cùng lúc Viên Hạo gửi thư, quý tộc toàn thành đều rục rịch, khắp nơi tìm hiểu tin tức sâu hơn. Thay đổi quan trị an, làm cho tất cả quý tộc đều căng thẳng. Có lo lắng Chử gia rơi đài thì mình sẽ bị liên lụy, có thấy được hy vọng tiến lên



một bước, ngay cả bản thân Chử Đại Hùng, lúc này cũng tràn đầy lo âu.

Trên thực tế, Lam Vũ Thành không hề có thay đổi lớn, Giang Tinh Thần đạt được mục đích cũng không tiến thêm – một bước, chỉ nói ra mình cần người, càng nhiều càng tốt!

Nghe là điều kiện này, Nam Giang Hầu cuối cùng cũng thở phào! Không phải cần nô lệ sao, ta cho! Mặc kệ cần bao nhiêu, cùng lắm thì bỏ thêm tiền thôi.

- Vân Hiên! Đi dẫn mấy tên buôn người lớn nhất Lam Vũ Thành đến đây!

Nam Giang Hầu lệnh cho con mình mau đi làm chuyện này.

Đợi cho Hà Vân Hiên đi xa, Nam Giang Hầu cười nói: - Tinh Thần à! Cậu xem bên trường đua ngựa, có phải...

- Chuyện này hả! Được, ta lập tức gọi Hắc Điện trở về! Giang Tinh Thần gật đầu.

- Ngoài ra, tên khốn Chử gia...

- Hầu gia, chuyện này còn phải đợi chút, một lát nữa huynh đệ của ta trở về đã!

Nam Giang Hầu nhíu mày, có chút không hiểu: - Chuyện này còn phải thông qua huynh đệ của cậu sao?

- Hắc hắc! Giang Tinh Thần cười âm trầm, nhàn nhạt nói:

- Vị Chử thiếu gia này, cắt một ngón tay của đại ca của huynh đệ ta!

Nam Giang Hầu sửng sốt, sau đó trong lòng mắng to:

"Cái tên khốn kiếp được việc không đủ hỏng chuyện có thừa này, ta nói sao Giang Tinh Thần tức giận lớn như thế, liên tục nặng tay! Đáng, má nó giết luôn tên khốn đó còn hơn, hắn chết rồi ta mới bớt lo... Hả!"

Đang mắng, Nam Giang Hầu chợt cau mày, nhỏ giọng nói:

- Tinh Thần à, còn có chuyện này...

Còn chưa nói xong, Lão gia tử đã không hài lòng, trợn mát:

- Ta nói ngươi xong chưa, điều kiện cũng đồng ý, đừng có được voi đòi tiền!

- Má nó chứ!

Vừa nghe Lão gia tử lên tiếng, Nam Giang Hầu lập tức trừng mắt, hét lớn:

- Ta muốn hỏi dùng nhà vệ sinh, làm gì mà được voi đòi tiên, lão nghĩ rằng ta muốn sao, còn không phải là lão hại...

Lão gia tử cùng Giang Tinh Thần đều hết biết nói, mặt đều mếu, cười xấu hổ.

Nam Giang Hầu bùng nổ cơn giận, tâm tình đè nén cũng trào lên, há miệng còn muốn hét lớn, nhưng bụng liền sôi lên, đẩy hết những lời muốn nói trở vào, vội vàng hô:

- Nhanh nhanh nhanh! Không chịu được rồi...





1 giờ sau, sắc trời tối lại, Tôn Tam Cường cùng Phùng Ký dẫn Hắc Điện trở về.

- Huynh đệ! Hắc Điện thật là quá tuyệt, liên tục quét 7 sân, lại không thấy chút mỏi mệt, càng chạy càng có tinh thần... Nếu ngươi không gọi, dù là không quét được 3 sân, nhưng 15 sân cũng không thành vấn đề!

Tôn Tam Cường hưng phấn cười lớn nói.

Hắc Điện giống như đáp lại, vừa xì mũi, vừa dùng móng gõ mặt đất, hai mắt sáng ngời.

Giang Tinh Thần cười vỗ đầu Hắc Điện, sau đó nói với Tôn Tam Cường:

- Chuyện đã giải quyết rồi, còn Chử thiếu gia...

Ánh mắt Tôn Tam Cường lập tức sáng ngời, âm trầm nói:

- Ta vẫn luôn chờ đây! Tên khốn kiếp đó!

Giống như không thể chờ được nữa, nói xong Tôn Tam Cường liền chạy vào phòng nhốt Chử thiếu gia.

- Ngươi... ngươi muốn làm gì, đừng có làm bậy, cha ta là quan trị an... A....

Trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng hét hoảng sợ của Chử thiếu gia, tiếp theo là tiếng gào thét thảm thiết.

Ở trong sân, Nam Giang Hầu nghe được, cũng không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm than, nói thế nào cũng là thủ hạ của hắn.

Không lâu sau, Hà Vân Hiên dẫn người về, mấy tên buôn người lớn nhất trong thành đều có mặt, còn có một người trung niên tay trái quấn băng, sắc mặt tái nhợt, không cần hỏi, chính là Tôn gia lão đại rồi!

Nháy mắt nhìn thấy Tôn Tam Cường, Tôn gia lão đại kích động đến nước mắt ròng ròng, gào khóc nhào lên.

Tôn Tam Cường lại không có xúc động lắm, trực tiếp dân lão đại nhà mình về phòng.

Giang Tinh Thần cũng không hỏi thêm, trực tiếp cho Hà Vân Hiến dẫn đi Chử thiếu gia cùng các thủ hạ.

Thẳng đến lúc này, một khối đá lớn trong lòng Nam Giang Hầu mới chính thức hạ xuống, sau đó trực tiếp hạ lệnh cho mấy tên buôn người, đưa ra tất cả hàng hóa tốt nhất, cho Giang Tinh Thần lựa chọn, toàn bộ chi phí đều tính cho hắn.

Giang Tinh Thần cười nói cám ơn, thế mới tiền Nam Giang Hầu đi, sau đó theo mấy tên buôn người đi chọn người.

Làm mấy tên buôn người kỳ quái, là Giang Tinh Thần không lập tức chọn trai tráng cùng mỹ nữ được hoành nghênh nhất, ngược lại đi chọn những người có tuổi.

- Ngươi biết cái gì... biết rèn sắt! Lấy!

- Còn ngươi... biết nung gạch ngói! Lấy!





- Còn người... biết kéo sợi! Lấy!

Giang Tinh Thần một đường đi hỏi, chỉ cần có tinh thống kỹ thuật, hắn đều lấy!

Tiếp theo, càng làm các tên buôn người kinh ngạc, chính là vòng thứGiang Tinh Thần lại chọn lửa đứa nhỏ chừng 1 tuổi. Chọn tuổi cao, là coi trọng kỹ thuật cùng kinh nghiệm của bọn họ, nhưng còn đứa nhỏ, bình thường đều là hầu hạ quý tộc bé mới cần đứa nhỏ, trong nhà người có nhiều quý tộc bé cần hầu hạ vậy sao, một hơi chọn đến đứa.

Thẳng đến vòng thứ ba, Giang Tinh Thần mới bắt đầu chọn lựa trai tráng, nhưng cũng đều chọn am hiểu trồng trọt hay nghề khác. Về phần mỹ nữ, hắn chỉ chọn mấy người biết kéo sợi, nuôi tằm, may áo, ngoài ra đều không lấy.

"Trời ạ, không lẽ cái tên này là... "

Mấy tên buôn người nhìn mà buồn bực không thôi, sao lại không chọn mỹ nữ, bọn họ lấy ra toàn bộ hàng tốt nhất, kết quả một cái cũng không được Giang Tinh Thần coi trọng, thật là khó tin, làm mấy người này không khỏi toát ra tư tưởng tà ác.

Giang Tinh Thần không biết trong đầu bọn họ nghĩ gì, bằng không tuyệt đối sẽ chém bọn họ làm tám khúc.

Mãi đến đêm khuya, Giang Tinh Thần mới chọn người xong, tổng cộng hơn 3 người, đa số là đứa nhỏ chừng 1 tuổi.

- Tiểu tử, ngươi lấy nhiều đứa nhỏ như vậy, dùng để làm gì?

Lão gia tử không hiểu nhỏ giọng hỏi.

- Xì! Giang Tinh Thần trợn trắng liếc Lão gia tử, nhàn nhạt

nói:



- Mười năm trồng cây trăm năm trồng người, giáo dục phải từ còn thơ, đây đều là tài năng lượng đồng cho lãnh địa tương lai...

Nói tới đây, Giang Tinh Thần nhìn vẻ mặt hồ đồ của Lão gia tử, vỗ mạnh vào đầu:

- Ta nói với lão những chuyện này làm gì, lão lại không hiểu!

- Ta không hiểu!

Lão gia tử lập tức nổi xung, tiểu tử ngươi có ý gì, coi thường ta hả!

- Còn trăm năm trồng người, người trồng người cái rắm! Ngươi còn không có tu vi, sống trăm năm được hả... Lãnh địa của ngươi bây giờ, thuê người trồng trọt còn không nổi,

đâu ra tiền thừa nuôi một đống trẻ con, ta không hiểu...

Lão gia tử căm phẫn nói thật nhanh.

Giang Tinh Thần sững sờ nhìn Lão gia tử hồi lâu, nhỏ giọng nói:



Lão gia tử, ta vừa thắng 4. triệu hoàng tinh tế, lão 7 không nhớ sao!

Lão gia tử lập tức tắt lời, hận không thể tự vả mặt mình, 4 sao lại quên mất cái chuyện này vậy chứ.

- Không văn hóa, thật là đáng sợ! Giang Tinh Thần thở dài, lắc đầu.

- Tiểu tử, ngươi muốn ăn đòn phải không!

Lão gia tử nóng mắt, không như trước kia, lão đã sớm hiểu được ý nghĩa của không văn hóa!

Nhưng vừa dứt lời, ánh mắt lão gia tử chợt khựng lại, biểu tình lập tức thay đổi, xì một tiếng mỉm cười.

- Hả?

Giang Tinh Thần đấu võ mồm chiếm được thượng phong, lại không hiểu được nhìn theo ánh mắt Lão gia tử, chỉ thấy một tên mập mạp hồng hộc chạy tới.

"Má nó... "

Giang Tinh Thần lập tức hiểu được tại sao lão già này lại cười, khẳng định là nhớ lại những lời bàn tán của đám đông

buổi chiều.

Nhưng hắn chưa kịp cảnh cáo Lão gia tử, mập mạp đã chạy tới, nói:

- Giang thiếu gia, ghi chép mua bán vẫn phải ghi! Nhưng Hầu gia căn dặn, ghi chép được những người hôm nay, đều giao hết cho ngài bảo quản!

"Nam Giang Hầu làm việc này thật chính xác, giao ghi chép mua bán vào tay ta, sau này những người này có thể đăng ký thân phận hay không, hoàn toàn nằm trong tay ta. "

Giang Tinh Thần thầm khen Nam Giang Hầu một tiếng, mỉm cười cám ơn:

- Vậy làm phiền người rồi!

- Không phiền, không phiền...

Mập mạp xua tay liên tục, sau đó liền chạy vào trong, tìm mấy tên buôn người làm thủ tục.

Lại qua 1 giờ, mập mạp cầm hai xấp lụa trắng, cung kính đưa vào tay Giang Tinh Thần. Một xấp là khế ước nô lệ, xấp còn lại là ghi chép mua bán của mỗi người.

Giang Tinh Thần cầm lấy, thuận tay lật, liền đưa cho Lão gia tử cầm, căn dặn bọn họ sáng mai đưa người tới, sau đó đi ra ngoài.

Quá nửa đêm, Giang Tinh Thần giải quyết xong chuyện trở về, nằm xuống, liền ngủ rất ngon lành.

Lão gia tử lại không ngủ, ghi lại toàn bộ chuyệnngày qua, dùng tốc ưng gửi đi.














trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch