WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 46: Búp bê (1)

Chương 46: Búp bê (1)



Tôn Tam Cường nghe hai gã côn đồ bẩm báo lại, mới biết Mị Nhi bị bệnh nặng, từ sáng sớm đã cố ý chạy tới thăm.

Có điều, tiểu nha đầu tắm rửa xong đã nghỉ ngơi, hắn không gặp được, ngược lại còn ăn mất phần đồ ăn Giang Tinh Thần hâm nóng lại, không chỉ như thế, khi nghe được đó chính là thịt sống lưng của Kiếm Tích Trư, hắn lại còn muốn mang đi cả cái hũ canh thịt còn dư.

Giang Tinh Thần trán nổi đầy gân xanh, cơ mặt co rúm: - Đây là sao chứ, đã ăn uống no say, lại còn mang về... Vấn đề là, ta vẫn còn chưa no đây...

Thầm oán một câu, song hắn cũng không để trong lòng, biết Tôn Tam Cường đang muốn lôi kéo làm quen, khiến quan hệ hai người xích lại gần hơn. Mà hôm qua người ta đã an bài hai gã côn đồ cùng một chiếc xe ngựa cho mình, có thể nói là chúng giữ vai trò quan trọng trong việc cứu sống tiểu nha đầu. Đừng nói một vò thịt, cho dù hiện tại Tôn Tam Cường muốn bí phương, hắn cũng sẽ không do dự đưa ra.

Đưa tay ngăn Tôn Tam Cường đang muốn đứng dậy, Giang Tinh Thần nói một câu:

- Tam Cường huynh, nếu như có thời gian, ba ngày sau, đi cùng ta tới Tử Kinh Dong Binh Đoàn một chuyến!

- Hả?

Tôn Tam Cường nghe vậy hơi sửng sốt, ngay sau đó trên mặt hắn lộ vẻ mừng như điên, hai mắt đều híp lại, công sức mấy ngày nay của hắn cuối cùng cũng có tác dụng.

- Tốt! Lời tạ ơn ta không nói, sau này chuyện của huynh đệ, chính là chuyện của ta!

Tôn Tam Cường vỗ ngực, tỏ ra hào khí can vân, nhưng phối hợp với thân hình nhỏ gầy của hắn, nhìn thế nào cũng thấy thô tục.

Giang Tinh Thần cười cười, nói: - Chúng ta là bằng hữu, thì sẽ tương trợ lẫn nhau, nếu huynh có chuyện, ta cũng sẽ không đứng nhìn!

Ánh mắt trong Tôn Tam Cường lập tức co rụt lại, Giang Tinh Thần câu nói này, phân lượng còn nặng hơn cả tảng đá to đè lên ngực hắn.

Nói xong lời trên, đã không cần thiết phải dùng ngữ ngôn biểu đạt nữa. Tôn Tam Cường kích động, gật gật mạnh đầu.

Sau đó, Giang Tinh Thần lấy mười ngàn hoàng tinh tệ hắn dùng tín phiếu rút ra từ ngân hàng đế quốc đưa cho Tôn Tam Cường, nhờ hắn mua lại căn nhà đã dự định trước đó, còn tìm cửa hàng thợ rèn, dùng vật liệu tốt, chế tạo một cái kim châm điều trị chuyên dụng.

Tuy rằng rất kỳ quái, không biết vì sao Giang Tinh Thần lại chế tạo một cây kim châm giống như lưỡi câu, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp lại một tiếng rồi cáo từ rời đi... Có điều lúc sắp đi, hắn vẫn tiện tay cuỗm mất vò canh thịt.

Nhìn bóng lưng Tôn Tam Cường nghênh ngang rời đi, Giang Tinh Thần ức chế mất một lúc lâu, sau đó mới cười khổ lắc lắc đầu.

Hắn lựa chọn hợp tác với Tôn Tam Cường, thứ nhất là vì báo đáp việc Tôn Tam Cường an bài xe ngựa cùng người giúp đỡ ngày hôm qua, thứ hai là cũng là vì mục đích kiếm tiền của bản thân. Một ngày tốn hết ba ngàn hoàng tinh tệ, cũng không phải là số lượng nhỏ.

Nhưng những điều đó vẫn chưa phải mấu chốt, ngày hôm qua hắn nghe được Triệu Tử Tường nói, cho dù là ở các hiệu thuốc lớn, cũng không có nhiều dược liệu chứa Nguyên Khí. Mị Nhi phải điều dưỡng mất bao lâu hắn cũng không rõ, nếu như thời gian quá dài, cho dù có tiền cũng không thể mua được dược liệu, chỉ có thể mời Dong Binh Đoàn đi vào dãy núi Phiếu Miểu tìm kiếm, hoặc là phải thu mua với giá cao. Như vậy rất tốn kém.

- Cũng may hiện tại ta không thiếu thủ đoạn kiếm tiền!

Giang Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm, rồi xoay người đi vào nhà bếp, lần nữa nhóm bếp, sau đó nhào bột mì, cắt thành sợi... Tiểu nha đầu bị bệnh nặng mới khỏi, đồ ăn nhiều dầu mỡ không tốt cho tiêu hóa.

- Đáng tiếc không có trứng gà, nếu không tô mì này còn ngon hơn!

Giang Tinh Thần vừa khẽ thở dài, vừa cặm cụi làm việc, không lâu sau, một tô mì vắt nóng hôi hổi liền ra nồi.

Bưng tô mì vào nhà, Giang Tinh Thần đánh thức Mị Nhi: - Nha đầu, ăn cơm thôi!

- Ừmm!

Mị Nhi rên lên một tiếng như con mèo nhỏ lười biếng, rồi hít hít cái mũi, trầm trồ:

- Thơm quá, ca ca lại làm món gì vậy?

- Mi vắt!

Nói rồi, Giang Tinh Thần liên đỡ Mị Nhi dậy, chỉnh cho nàng dựa người ngay ngắn, rồi bưng tô mì đến trước mặt nàng.

Sợi mì dài nhỏ, nước lèo thơm phức, bên trong trộn ít rau xanh, nhìn qua vô cùng đẹp măt.

- Đây là mì vắt sao?!

Mị Nhi nhìn chằm chằm một lát, sau đó ngẩng đầu, ngoác miệng, hai mắt híp thành sợi chỉ, làm ra bộ dáng nũng nịu.

Giang Tinh Thần dùng đũa gắp sợi mì lên, đặt bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi, rồi đưa đến bên miệng Mị Nhi.

- Sụ... ụt! Căn bản không cần người dạy, ngay miếng đầu tiên tiểu nha đầu đã hút một cái nuốt sạch sợi mì vào miệng.

- Ưmm! Tiểu nha đầu gật mạnh đầu, tán dương: - Ngon quá.

- Ha ha! Giang Tinh Thần cười lớn, cưng chiều nói: - Vậy thì ăn nhiều chút!

Sộp soạp, Sộp soạp... Tiểu nha đầu không chút dừng lại, không lâu sau, ngay cả nước lèo cũng sạch bóng!

- Ca ca, ta vẫn còn muốn ăn! Ợ! Vừa dứt lời. Mị Nhi liền ợ một cái khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.

- No bụng đói con mắt... ăn uống quá độ không tốt, thân thể muội đang yếu, lại càng không được! Giang Tinh Thần lắc đầu cự tuyệt.

Song, thấy Mị Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn lên, Giang Tinh Thần lại nói một câu:

- Nếu ngươi muốn ăn, sau này mỗi ngày ca ca đều sẽ làm cho ngươi ăn!

- Hì hì! Ca ca là tốt nhất!

Vẻ mặt Mị Nhi lập tức thay đổi, nàng không phải là vì ăn, mà chính là vì muốn nghe ca ca nói câu này. Không biết từ khi nào, nàng đã xuất hiện cảm giác đặc biệt thích ca ca cưng chiều này.

Giang Tinh Thần giúp tiểu nha đầu nằm xuống nghỉ ngơi, rồi thu dọn chén đũa, lần nữa lấy ra dao nhỏ và chiếc que gỗ tròn đi vào trong viện.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.