Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 54: Gió lốc (1)

Chương 54: Gió lốc (1)



Đế quốc quân ba trấn giữ cứ điểm Hắc Sơn, đối diện là hai vương quốc lớn Đại Ly cùng Thiên Sơn, là khoảng cách gần nhất với quân bảy.

Ban đêm, quân đoàn trưởng Trần Huyền Cảm tuổi trạc ngũ tuần đang ở trong phòng quan sát bản đồ, ngoài cửa đột nhiên vọng lại tiếng bước chân vội vã, theo sau đó là tiếng hô hoán của những thân binh:

- Khởi bẩm quân đoàn trưởng, có tin khẩn từ quân bảy - Ừm!

Trần Huyền Cảm hơi sững sờ, chau mày nói: - Ngô Thiên Phong làm cái gì, lại dùng tốc ưng truyền tin, không lẽ quân bảy của hắn đã xảy ra đại chiến với Đông Huyền Vương Quốc rồi sao? Trong lòng suy nghĩ, Trần Huyền Cảm kêu tên thân binh vào, nhận lấy tấm lụa trắng trên tay hắn, mở ra cẩn thận quan sát - Cái gì! Vừa xem qua nội dung, chân mày của Trần Huyền Cảm chợt nhíu sát lại, cuối cùng không kìm được kêu lên thành tiếng. Thân binh ở một bên nghe được trong lòng chợt căng thẳng. Đã nhiều năm, quân đoàn trưởng vẫn luôn trầm ổn như núi, chưa bao giờ lại kinh ngạc như thế - Gấp ba, phương pháp trị thương hiệu quả mạnh gấp ba so với Chỉ Huyết Thương Được! Trần Huyền Cảm hơi thở nặng nhọc, khóe miệng khẽ rung, hắn đương nhiên biết rõ điều này có ý nghĩa gì, do đó thế nào cũng khó mà khống chế được tâm tình của mình. Còn về tin này là thật hay giả, vốn không cần suy tính, việc quân sự, tuyệt đối không thể lấy ra nói giỡn được, đó là điều cấm kỵ, cho dù là đại công tước cũng không kham nổi. Thật lâu, Trần Huyền Cảm thở một hơi thật dài, lớn tiếng ra lệnh: - Truyền tin này đến quân bộ đế đô, nói rõ ta phải rời khỏi doanh trại, đi đến chỗ Định Bắc Hầu ở Hồng Nguyên Thành... Truyền lệnh đến phó tướng, khi ta không ở đây, nhất định phải thật cẩn thận. Hạ lệnh cho y sư trong quân, phái mười người có tài nhất đi theo ta - Dạ! Thân binh khẽ khom người, xoay người chạy đi thật nhanh.

Trần Huyền Cảm đi theo ra cửa, đứng trong viện hướng mắt nhìn về chân trời xa xăm, miệng lẩm nhẩm:

- Có phương pháp liệu thương này, năng lực chiến đấu của đế quốc ta có thể tăng lên ba phần... Định Bắc Hầu, may mắn lắm, người trong lãnh địa của ngươi nghĩ ra được phương pháp này, công lớn này nhất định có phần của ngươi...

Không lâu sau, tiếng chim ưng xuyên không, một con phi ưng màu đen không lớn bay vèo lên cao, chớp mắt đã không thấy đâu. Theo sau, cứ điểm Hắc Sơn mở ra, một đội kỵ binh trăm người chạy ra, dẫn đầu, chính là quân đoàn trưởng Trần Huyền Cảm... Cùng lúc đó, Lâm Thủy chủ thành lãnh địa của Tề Nhạc đại công, bên trong phủ lãnh chúa mới lên đèn hoa rực rỡ, người ở trước cửa nối liền không dứt. Hôm nay là đại thọ của Tề Nhạc Công, phàm là quý tộc có chút thân phận trong lãnh địa đều đến, vô cùng náo nhiệt. Đại sảnh các bàn tiệc rượu, trên bàn Tề Nhạc Công Vương Song Dương vóc người hơi mập đang cao giọng nói chuyện với Ngụy Ninh quân đoàn trưởng thứ sáu, lại có một đám người ở bên cạnh tiếp lời. Đột nhiên, một tên thân binh của Ngụy Ninh chạy tới, thấp giọng nói: - Quân đoàn trưởng, quân bảy gửi tốc ưng báo tin! - Hả? Ngụy Ninh sửng sốt, nhận lấy lụa trắng lướt xem, cũng không nhịn được kinh hô thành tiếng: - Lại có phương pháp như vậy! Một câu nói, cả đại sảnh đều tình lặng lại, toàn bộ đều kinh ngạc nhìn Ngụy Ninh, không biết chuyện gì lại khiến hắn thất thố như thế. Đến cả Tề Nhạc Công cũng nhíu mày, không biết đã xảy ra đại sự gì, trong mắt lộ vẻ thăm dò. Nhưng, Ngụy Ninh lại vờ như không thấy ánh mắt của hắn, đứng dậy, ngỏ ý xin lỗi: - Vương thúc, thật xin lỗi, quân tình đang có việc khẩn cấp, phải lập tức đi ngay - A! Quân tình khẩn cấp, không được phép trễ nãi, ngươi nhanh đi đi! Tề Nhạc Công vừa kịp phản ứng, tự nhiên phải làm ra tư thái, hành động quân sự của đế quốc, hắn cũng không thể hỏi linh tinh - Được! Vậy ta cáo lui! Ngụy Ninh gật gật đầu, xoay người dẩn thân binh sải bước rời đi - Vậy là thế nào, mừng thọ vừa chỉ mới bắt đầu... Một đám quý tộc trợn mắthá hốc mồm, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, không nói được câu nào. Nhưng cũng hiểu rõ, trong lòng đều đang suy đoán, rốt cuộc là chuyện gì, lại khiến cho quân đoàn trưởng phải vội và bỏ đi như vậy, không tiếc bỏ qua cả đại thọ của Công tước. Không lâu sau đó, nơi đóng quân của quân sáu, một con phi ưng phóng lên cao, bay về hướng đế đô. Tiếp đó, một đội nhân mã chạy ra, hướng thẳng về Hồng Nguyên Thành... Tại trung tâm trú quân của quân nhất, một nàng thiếu nữ xinh đẹp đang cúi đầu nhìn tấm lụa trắng trong tay, đôi mắt như một dòng nước trong veo đang gợn sóng chập chùng, kinh ngạc, vui sướng, tiếc nuối... Đường Sơ Tuyết, kẻ dưới quyền của chủ soái quân bộ đế quốc. Hầu tước trẻ tuổi nhất, là một thiên tài khi chỉ mới 25 tuổi đã đạt tới cảnh giới Nguyên Khí... Lúc thấy được loại phương pháp này, cũng khó tránh khỏi hơi lộ vẻ thất thố - Quân đoàn trưởng, tin tức này là thật sao? Bên cạnh Đường Sơ Tuyết, một cô gái chừng hai mươi, trang phục kiểu thân binh, thấp giọng hỏi - Việc này không nói giỡn được, lời của Ngô Thiên Phong nói nhất định là thật! Đường Sơ Tuyết thở dài một tiếng, trong tâm có chút trầm tư. Cô gái kia nghe vậy, nước mắt chảy ra, giọng trầm xuống: - Phương pháp đó sao không xuất hiện sớm một năm chứ ! Đường Sơ Tuyết tay khẽ run, trên mặt cũng lộ vẻ bi thương, một năm trước nàng bị sát thủ của Huyền Nguyên Thiên Tông bao vây, trăm tên thân vệ cuối cùng chỉ còn 12 người sống sót, ngoài chết trận đương trường, còn lại gần như đều là thương thể quá nặng, chảy máu quá nhiều mà chết - Ôi... Đường Sơ Tuyết thở dài một tiếng, kiềm nén bi thương trong lòng, hạ giọng nói: - Bây giờ xuất hiện cũng chưa muộn... Truyền lệnh cho thân binh chuẩn bị, ta muốn tận mắt nhìn thấy phương pháp này, tận mắt nhìn thấy người đã sáng chế ra phương pháp này! - Dạ! Thân binh khom người lui xuống, không lâu sau, ngựa lao vùn vụt ra khỏi nơi trú quân, một con phi ưng bay về hướng đế đô... Quân hai, quân tư, quân năm, gần như tình hình như một.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch