Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 55: Gió lốc (2)

Chương 55: Gió lốc (2)

Nửa đêm, tựa như gió lốc cuốn qua giới cao tầng quân đội, bảy đại quân đoàn trưởng toàn bộ xuất động, đem theo y sư gấp rút chạy về hướng Hồng Nguyên Thành, cùng lúc đó là từng con tốc ưng bay về hướng quân bộ đế đô! Và cơn gió lốc này, cũng bị tốc ưng dẫn theo về hướng đế đô.

Lúc này bên trong Hồng Nguyên Thành, trong phủ Định Bắc Hầu cũng đèn đuốc sáng rực, một gã đàn ông râu quai nón, tay cầm ly rượu, trên bàn bày một khay lớn sườn hầm, hắn vừa ăn vừa uống, tâm trạng ra chiều nhàn nhã, thỉnh thoảng còn lộ ra một nụ cười đắc ý.

- Phụ thân!

Tiếng gọi nhu mì cắt ngang người đàn ông. Uyển Nhu đi tới. Nếu là Giang Tinh Thần ở đây, nhất định cực kỳ kinh ngạc, đánh chết chỉ sợ hắn cũng khó mà tin được cái gã thô cuồng hào phóng này lại có thể sinh ra một mỹ nữ điềm đạm, nhu mì như Uyển Nhu.

- Uyển Nhu! Qua đây ăn chút gì đi, diễn luyện ca múa cũng không cần quá mệt mỏi!

Giọng nói ôn hòa, ánh mắt trìu mến, vẻ mặt như vậy đặt lên người gã đàn ông thô kệch này lại không một chút đột ngột, vô cùng tự nhiên.

- Đợi lát nữa ăn sau!

Uyển Nhu ngồi cạnh gã đàn ông, có chút không vui hỏi:

- Cha đã đáp ứng, cấp cho Giang Lăng thân phận một cấp quý tộc, thế sao còn chưa thực hiện?

- A a! Con gái à, con gấp làm gì? Bài thuốc bí truyền của các con không phải còn chưa công bố bán sao?

Gã cười ha hả đáp.

- Vậy cha cũng phải chào hỏi những người ngành quản lý quý tộc chứ, kế hoạch của Giang Lăng nghĩ ra người cũng xem rồi, tương lai Hồng Nguyên Thành có thể trở thành trung tâm ẩm thực của đế quốc...

- Ai cha, nha đầu này, ta đâu phải không cho hắn làm!

Gã đàn ông đưa tay xoa xoa đầu Uyển Nhu, giải thích:

- Cho dù hắn không có kế hoạch này, chỉ với một điểm là hắn có thể giúp con gái ta điều dưỡng lại thân thể hư nhược này, ta cũng sẽ đề bạt cho hắn một phen.

- Phụ thân!

Uyển Nhu hạ thấp giọng, lắc nhẹ đầu, áp mặt vào lòng bàn tay của gã.

- Nhưng mà! Bây giờ chưa phải là lúc...

Gã đàn ông lại nói tiếp.

- A?

Uyển Nhu sửng sốt, hỏi:

- Vậy khi nào mới là lúc?

- A, a, tới lúc đó con sẽ biết! Bây giờ thì mau ăn cơm đi!

Gã mỉm cười, cũng không nói cho nàng biết.

- Hừ! Không nói thì thôi!

Uyển Nhu bỉu môi, rồi cầm đũa gắp lấy một miếng sườn cho vào miệng.

- Tuy không có mùi tanh, nhưng mùi vị thì vẫn không ngon bằng của Giang Lăng làm!

Ăn xong một miếng, miệng Uyển Nhu lại lầm bầm một Câu.

- Đây là của Phú Vinh Trai làm, miệng con đúng là kén chọn!

Gã đàn ông lắc lắc đầu, uống hớp rượu, chợt chuyển đề tài, hỏi:

- Ca múa sửa soạn như thế nào rồi?

Vừa nghe câu này, Uyển Nhu lộ vẻ trầm tư, thấp giọng nói:

- Vẫn chưa xong! Vẫn thấy chưa vừa ý, cứ thế đưa ra nhất định không sánh bằng người khác!

- Nếu không được thì thôi, tân niên ca vũ biểu diễn không phải dễ dàng tham gia đâu, con cũng không cần tự ép mình quá, cha đây vẫn chưa già mà...

- Mặc dù cha không già, nhưng chỉ có một đứa con gái, không biết có biết bao nhiêu người chăm chăm vào lãnh địa của chúng ta! Nhất là hiện tại, Hồng Nguyên Thành ngày càng phồn thịnh, hơn nữa dựa lưng vào dãy Phiếu Miêu, tài nguyên phong phú... Nhất là, con yêu thích ca vũ, đó không chỉ là ước mơ của con, mà còn là con đường duy nhất của con, con không muốn suốt đời sống với thân phận là con gái của Định Bắc Hầu! Gã trầm tư, đặt ly rượu lên bàn, suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng: – Ta ủng hộ ước mơ của con! Nhưng, chúng ta đã nói rồi, con không được quá hao tổn sức khỏe! - Dạ! Con biết rồi! Uyển Nhu gật gật đầu, đứng dậy nói: - Cha tự ăn đi, con vẫn chưa đói, đi luyện ca vũ thêm một hồi! Nhìn theo bóng lưng Uyển Nhu khuất ngoài cửa, gã lắc lắc đầu: - Cơm của tên tiểu tử kia làm thì ngon hơn thật sao, ngay cả thức ăn của đầu bếp Phú Vinh Trai làm mà Uyển Nhu cũng ăn không vô nữa... Gắp một miếng sườn lên nhìn một hồi, gà đàn ông bật cười: - Một bài thuốc gia truyền nhỏ, không ngờ lại gây chấn động lớn như vậy! Hôm nay quân bảy tuyển chọn cung ứng, tay nghề khâu miệng vết thương của hắn, chắc cũng khiến cho Ngô Thiên Phong phải trợn mắt há hốc mồm rồi chứ... A, a, dự là trong vòng ba ngày, quân đoàn trưởng của bảy đại quân đoàn đều sẽ đến đây! Tên tiểu tử này, lần này đến ta cũng sẽ thơm lây... Thân phận Hầu tước tam đẳng của ta cũng đã mười năm hơn rồi... Màn đêm khuya dần, trong Tử Kinh Dong Binh Đoàn, mấy nhà đã nói chuyện hợp tác ổn thỏa, mọi người rối rít cáo từ rời đi. Trên đường về, Giang Tinh Thần áp lực mấy ngày nay hoàn toàn tiêu trừ. Trợ giúp Triệu Gia Dược Nghiệp, Triệu Đan Thanh cho ra hứa hẹn, việc dùng thuốc của tiểu nha đầu vốn không cần lo lắng. Đêm nay mọi người đã nói chuyện ổn thỏa, kế hoạch triển khai, tiền cũng không là vấn đề. Sau đó, hai cái bí phương bán ra, thân phận quý tộc của bản thân cũng sẽ lần nữa tăng lên, hết thảy đều cứ theo kế hoạch đâu vào đấy mà phát triển. Về tới khu bình dân, Tôn Tam Cường một đường cùng đi theo cáo từ rời đi, trước khi đi, hắn lấy ra một cái bọc nhỏ bỏ vào ngực áo Giang Tinh Thần, rồi không nói lời nào liền nhanh chóng bỏ đi. Giang Tinh Thần bối rối hồi lâu, mở bọc ra nhìn, trong đó là năm phiến lá cây Vân Vụ. Nhìn theo hướng Tôn Tam Cường bỏ đi hồi lâu, Giang Tinh Thần lộ vẻ tươi cười, cất đồ vật đi, rồi hướng về nhà. Không lâu, đến chỗ ngụ, Giang Tinh Thần vừa mới mở cổng, một thân ảnh vọt vèo ra, trốn phía sau hắn, truyền vào trong tai giọng mức nở: - Giang Thiếu Gia, cuối cùng ngài cũng đã trở về rồi...











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch