Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 65: Chỉ ruột dê (2)

Chương 65: Chỉ ruột dê (2)



Thẳng đến mặt trời lên cao, Giang Tinh Thần sắc thuốc cho Mị Nhi xong, Triệu Đan Thanh mới chạy đêm.

Dặn dò tiểu nha đầu mấy câu, Giang Tinh Thần theo Triệu Đan Thanh ra cửa, liếc mắt liền thấy Tiền Phong và Chu Hùng đợi ở ngoài cửa.

Vốn Giang Tinh Thần muốn bảo hai người đi vào, nhưng thấy bộ dáng bọn họ thề sống chết bất khuất, nên bỏ đi ý niệm này.

Đi theo Triệu Đan Thanh, đi tới viện tuyển chọn cung ứng lần trước. Đi vào đại sảnh, phát hiện bên trong đã ngồi đầy người, bảy quân đoàn trưởng rất là chói mắt, y phục của bọn họ đều có tiêu chí đặc biệt. Ở bên cạnh mấy quân đoàn trưởng là một đại hán râu quai nón phía dưới chính là Triệu Tử Tường, và phía sau gần trăm tên y sư.

Trường cảnh như vậy, đột nhiên làm Giang Tinh Thần tăng lên áp lực, hít thở đều có chút dồn dập.

- Quân đoàn trưởng đại nhân, người đã đến, để hắn biểu diễn cho mọi người xem ngay hay sao? Triệu Tử Tường đứng dậy, nói với Ngô Thiên Phong.

Mấy vị quân đoàn trưởng liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu, Ngô Thiên Phong mới nói: - Được! Bảo hắn biểu diễn đi! - Huynh đệ, phải xem ngươi rồi! Triệu Đan Thanh dùng sức vỗ vai Giang Tinh Thần một cái xoay người đi tới bên cạnh Triệu Tử Tường.

Giang Tinh Thần hít sâu một hơi, cất bước đi đến trung tâm đại sảnh. Lúc này, một tên binh lính được mấy đại hán khiêng tới, thương thế của hắn lại ở phần eo.

Nhíu sát chân mày đi tới bên cạnh, Giang Tinh Thần nhìn thoáng qua, sắc mặt liền hơi trắng bệch.

- Tên lính này miệng vết thương quá lớn, chúng ta chỉ có thể dùng gấp mười lượng thuốc tận lực chậm lại chảy máu cho hắn, nhưng miệng vết thương vẫn không khép lại được.

Một gã y sư đứng lên giải thích.

Giang Tinh Thần gật gật đầu, cố nén nhịp tim đập thình thịch, trực tiếp xỏ chỉ qua kim, rồi lại không quay đầu nhìn miệng vết thương nữa, trực tiếp may lại. Miệng vết thương này quá kinh khủng, hắn sợ mình sẽ không chịu đựng được nửa đường té xỉu, nên chỉ có thể dựa vào cảm giác để may, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái.

Hành động này của Giang Tinh Thần, lập tức khiến mọi người đều sợ ngây người, không ngờ không nhìn miệng vết thương cũng có thể may lại, cảm giác trên tay này cũng quá mạnh đi. Ngay cả mấy quân đoàn trưởng cũng hơi há mồm, trợn tròn mắt.

Lần này Giang Tinh Thần chẳng những không nhìn, hơn nữa tốc độ nhanh hơn so với lần trước, bàn tay như bướm vờn hoa, cái nhíp một lỏng một chặt, phảng phất như có tiết tấu, thời gian chỉ mấy phút, đã hoàn tất may miệng vết thương cho tên lính.

- Hay!

Ngô Thiên Phong khen lớn một tiếng, cười ha hả nói với mấy quân đoàn trưởng khác:

- Thế nào, ta nói không giả chứ?

Mấy quân đoàn trưởng khác liên tục gật đầu, đại hán râu quai nón ở bên cạnh cũng lộ ra nụ cười; Triệu Tử Tường, Triệu Đan Thanh lại mừng rỡ há hốc miệng; phía sau bọn họ, các y sư kia đều vỗ tay tán thưởng.

Nhưng mà, biểu tình của tất cả mọi người lại không phù hợp, quân đoàn trưởng thứ nhất Đường Sơ Tuyết ngồi ở chính giữa lại là gương mặt nghiêm túc, bất thình lình lên tiếng nói:

- Tài nghệ như vậy, y sư chúng ta học được sao?

Lời vừa nói ra, trong nháy mắt hiện trường tĩnh lặng. Ngay sau đó, vẻ mặt của mọi người đều chìm xuống.

Lúc trước, mọi người đều nghĩ phương pháp này sẽ mang đến chỗ tốt cho đế quốc, coi như tài nghệ của Giang Tinh Thần, cũng được bọn họ nhìn thành tuyệt kỳ giữ bí mật.

Nhưng bây giờ, theo Đường Sơ Tuyết nói một câu, bọn họ mới ý thức tới vấn đề này. Mấy ngày qua, các y sư thử rất nhiều lần, đều không thể làm được may kim bên trong miệng vết thương, để lại đầu sợi bên ngoài. Lại nghĩ tới vừa rồi Giang Tinh Thần không cần nhìn miệng vết thương, chỉ bằng cảm giác là có thể may được, toàn bộ mọi người đều chợt hiểu, thủ pháp như vậy cũng chỉ có hai tay linh hoạt của Giang Tinh Thần kia mới có thể làm được.

Đại hán râu quai nón nhíu chặt hai hàng lông mày, mặt đầy vẻ ngưng trọng. Nếu thật chỉ có một mình Giang Tinh Thần có thể sử dụng phương pháp này, vậy coi như không tính là cống hiến cho đế quốc, kế hoạch của ông trước đấy sẽ toàn bộ phá sản, bản thân ông cũng sẽ trở thành trò cười của các đại quý tộc khác.

Triệu Tử Tường cùng Triệu Đan Thanh cũng giống vậy, Triệu Gia Dược Nghiệp sở dĩ có thể thu được cung ứng, không phải cũng nhờ vào cống hiến này sao. Nếu như lần này không tính là cống hiến, vậy gia nghiệp của họ sẽ lập tức từ trên mây xanh rớt xuống đáy cốc.

Lúc này, các y sư kia cũng rối rít nghị luận, toàn bộ đều gật đầu đồng ý với câu nói của Đường Sơ Tuyết. Đừng nói bọn họ chỉ là y sư, cho dù là thợ may, cũng không học được thủ pháp may kim như vậy.

Tâm tình của toàn trường trong nháy mắt biến đổi, mấy quân đoàn trưởng cũng hết sức thất vọng, trước đầy cõi lòng hy vọng có thể tăng lên sức khôi phục cùng thực lực chỉnh thể của quân đội đế quốc, không nghĩ tới lại là kết quả như vậy.

Trần Huyền Cảm, Ngụy Ninh, hiện tại đều nghĩ, có phải hay không nắm lấy người thiếu niên trước mắt này vào quân đoàn của mình! Nhưng, nghĩ lại triệu chứng vựng máu của hắn, đều lắc đầu xóa bỏ ý định.

Ngô Thiên Phong cảm giác cái mặt già của mình đỏ bừng, bộ dáng thành khẩn làm ra động tỉnh lớn như vậy, cuối cùng lại có kết quả như thế, ông hận không tìm được một cái lỗ để chui vào. Lại nghĩ tới phản ứng của đế đô khi nhận được tin tức này, ông đều muốn tự tát mình mấy cái: “Rút kinh nghiệm a, nghèo mà lớn lối quả nhiên không có kết quả tốt! Con bà nó! Chính ta cũng không nén được tức giận... ”

Mà ở trong đại sảnh, duy nhất trong lòng bình tĩnh cũng chỉ có Giang Tinh Thần.

Nghe câu hỏi của Đường Sơ Tuyết, hắn ngược lại cảm giác thoải mái một chút. Dù sao so với y sư học tập thủ pháp linh hoạt của hắn, thì chỉ ruột dê dùng tốt hơn nhiều. Hơn nữa, dùng chỉ ruột dê có thể tránh được kỹ thuật bị trộm đi càng tốt hơn.

Nghĩ tới đây, Giang Tinh Thần đưa mắt quét một vòng trên mặt mọi người trong phòng, mỉm cười, nói:

- Thủ pháp không dễ học không sao cả, ta có phương pháp giản tiện hơn, hiệu quả còn tốt hơn!

- - - oOo- - -











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch