Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 72: Giải u sầu (1)

Chương 72: Giải u sầu (1)



- Tất cả đều là nữ! Ca múa cũng là để biểu hiện xinh đęp...

Giang Tinh Thần nghe nói giật mình. Tuy rằng hắn không hiểu nhiều lắm về âm nhạc vũ điệu, nhưng cũng biết, bản chất của ca múa là biểu đạt tình cảm. Ở phương diện này, nam nhân và nữ nhân đều như nhau.

“Lần sau phải nhắc nhở Uyển Nhu tỷ một chút, có lẽ có thể dẫn tới tác dụng!” Giang Tinh Thần thầm nghĩ trong lòng, rồi tạm thời gác ý định này qua một bên.

Sau đó, Giang Tinh Thần ra hiệu cho hai người Tiền Phong điều khiển xe ngựa chạy đến một hiệu cầm đồ.

- Trước đây luôn bận rộn các thứ, cũng không kịp chuộc ngọc bội về cho Mị Nhi... Là hiệu cầm đồ này phải không? Giang Tinh Thần cười nói với Mị Nhi.

- Dạ!

Tiểu nha đầu dùng sức gật gật đầu, trên mặt đều cười như nở hoa, cắn môi dưới, cố nén tâm tình vui sướng của mình.

Bắt đầu từ buổi trưa hôm nay, cả người nàng luôn đắm chìm trong trong vui mừng, đầu tiên là ca ca an ủi, tiếp theo ca ca thu được tước vị, kế tiếp ca ca bởi vì mình thích ngắm sao mà đổi tên tự nàng nghĩ như vậy, còn dẫn mình đi xem biểu diển ca múa, hiện tại lại chuộc ngọc bài cho mình. Niềm vui này tiếp theo nổi mừng kia, dường như sóng biển không ngừng đánh thẳng vào nội tâm tiểu nha đầu, làm tâm tình của nàng không ngừng tích lũy. Giờ khắc này, nàng thật muốn cười lên thật to, hoàn toàn buông thả ra nổi niềm vui sướng này.

Bất quá, ngoài mặt nàng lại không thể làm như vậy, ngày thường có thể tùy ý chơi đùa náo loạn với ca ca, nhưng lúc này nàng phải cố cưỡng ép áp chế.

Quá trình chuộc ngọc bài rất thuận lợi, thảy ra hoàng tinh tệ, chưởng quỹ liền như điên cuồng tự mình cầm ngọc bội từ trên quầy thật cao chạy ra ngoài, hai tay đưa đến trong tay Giang Tinh Thần.

Để Giang Tinh Thần kinh ngạc là, ngọc bội của Mị Nhi lại là màu hồng, ở trên địa cầu không hề có loại ngọc như Vậy.

“Mị Nhi! Đại Nguyệt Vương Lịch năm 341 ngày 1 tháng 3!” Đây là chữ khắc trên ngọc bội.

“Đại Nguyệt Vương Lịch, Mị Nhi không phải người của Càn Khôn Đế Quốc a. Cũng đúng, Càn Khôn Đế Quốc quản lý thân phận nghiêm khắc, trừ phi tự nguyện, người của bổn quốc cơ bản không có khả năng bị bán làm đầy tớ. Chỉ có điều kỳ quái là, nếu như Mị Nhi bị bán đi, thế nào trên người còn có thể lưu lại ngọc bội thứ đáng tiền này chứ... ”.

Mặc dù có điểm nghĩ không thông, Giang Tinh Thần cũng không có để bụng. Dù sao tiểu nha đầu là muội muội của mình, bất kể vì lý do gì mình không xem nàng là đầy tớ là được. Nghĩ vậy, Giang Tinh Thần đưa trả lại ngọc bội cho Mị Nhi.

- Đại Nguyệt Vương Lịch năm 341, chính là Càn Khôn Lịch năm 22! Mị Nhi đưa tay nhận lấy ngọc bội, giải thích một câu.

– Ta biết, tính toán ra được năm nay muội 13 tuổi! Giang Tinh Thần cười xoa xoa đầu tiểu nha đầu, nói: - Ngày 1 tháng 3 là sinh nhật Mị Nhi, ca ca nhớ kỹ!

- Dạ!

Tiểu nha đầu gật gật đầu, tươi cười nói:

- Sinh nhật ca ca là ngày 3 tháng , Mị Nhi cũng luôn nhớ đây!

Khi về đến nhà, trời đã tối, Giang Tinh Thần ghé chợ mua hai miếng mỡ lá, buổi tối chiên bánh hành.

Tiếng mỡ reo “xèo xèo”, xen lẫn mùi hành hương nồng đậm, thoáng chốc lan tràn đầy nhà.

Nhưng Mị Nhi lần này lại không có lộ ra hứng thú với thức ăn ngon, mà chỉ một tay cầm ngọc bội, một tay nắm thật chặt thẻ bài thân phận của ca ca. ngồi ở đó xuất thần, thỉnh thoảng lộ ra một nụ cười ngây ngô...

- Nha đầu! Đừng cười vu vơ nữa, rửa tay ăn cơm!

Chiên xong bánh hành, Giang Tinh Thần dùng dao cắt bánh thành mảnh nhỏ, lại nấu nồi cháo lớn, lúc này mới gọi Mị Nhi.

- A... A! Ăn cơm!

Tiểu nha đầu giựt mình, cất vội hai tấm thẻ, lúc này mới hít hít cái mũi nhỏ, cảm thán nói:

- Thơm quá!

Nói dứt lời, tiểu nha đầu nhanh chóng múc nước rửa tay, sau đó múc cháo, bày đũa, chuẩn bị ăn cơm với ca ca!

Nhưng ngay khi Giang Tinh Thần gắp lên một miếng bánh, còn chưa kịp đưa vào miệng, bất thình lình vang lên tiếng đập cửa “ầm ầm”.

“Cái quái gì!” Giang Tinh Thần buồn bực muốn gào to lên. Sao mỗi lần chuẩn bị ăn cơm, liền có người tìm tới cửa. Hiện tại hắn hoài nghi nghiêm trọng, có phải là mấy người bằng hữu của hắn kia rất giỏi tính toán hay không, mà luôn cố ý chạy tới đúng giờ ăn cơm.

- Muội đi mở cửa! Mị Nhi đặt đũa xuống, chuẩn bị đứng dậy.

- Muội đừng động, mau ăn cơm, chạy ở bên ngoài cả buổi chiều, khẳng định đói bụng rồi!

Giang Tinh Thần gọi Mị Nhi lại, rồi xoay người đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, Mạt Hồng Tiêm hấp tấp chạy vào! Để Giang Tinh Thần cảm thấy lạ là, nàng lại không có để ý tới mùi thơm của bánh hành chiên, mà chụp lấy cánh tay của mình.

- Mau đi theo ta, Uyển Nhu hiện tại lại không muốn ăn cơm

Nói xong liền kéo tay Giang Tinh Thần lôi đi!

- A!

Giang Tinh Thần nhíu mày, buổi sáng thấy Uyển Nhu còn khỏe mà, tại sao lại không muốn ăn cơm.

Lúc này, hắn đã biết, Mạt Hồng Tiêm tới tìm mình là để nấu ăn cho Uyển Nhu, dù sao tay nghề của đầu bếp Phú Vinh Trai cũng không bằng mình.

- Hồng Tiêm tỷ, chờ một chút đi, đã trễ thế này rồi, muội muội ta...

- Không sao, lão Nhị đang chạy đến, có hắn trông chừng, không có việc gì đâu!

- Mị Nhi, ca ca có việc cần đi gấp một chuyến, không bao lâu sẽ trở lại!

Giang Tinh Thần lớn tiếng nói một câu, lúc này mới đi theo Mạt Hồng Tiêm.

Trong phòng Mị Nhi nghe ca ca nói, liền đặt đũa xuống đi ra, nhìn xem ngoài cửa, rồi về lại thu dọn bánh và cháo trong phòng đưa vào phòng bếp. Sau đó ôm búp bê lẳng lặng ngồi trên giường, ánh mắt từ từ mơ màng, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười ngây ngô...

Giang Tinh Thần không nghĩ tới, buổi trưa mới vừa rời Định Bắc Hầu Phủ, buổi tối lại tới lần nữa. Hơn nữa, buổi trưa Uyển Nhu vẫn còn khỏe, lúc này đã là gương mặt bệnh hoạn, sắc mặt tái nhợt.

Định Bắc Hầu trên khuôn mặt cục mịch đầy lo lắng, đi qua đi lại trong phòng. Triệu Tử Tường đã tới, cho ra kết quả là thân thể Uyển Nhu không có vấn đề, chỉ có chút suy nhược, nhất định là vì mấy ngày nay phí tâm lao lực quá độ mà ra, nhất thiết phải ăn nhiều thịt bổ sung, đồng thời chú ý nghỉ ngơi.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch