Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 73: Giải u sầu (2)

Chương 73: Giải u sầu (2)



Nhưng bây giờ, Uyển Nhu lại không thèm ăn, chỉ ngồi đó cau mày trầm tư, còn đang suy nghĩ bố trí chuyện ca múa.

Định Bắc Hầu đã nhiều lần định ngăn cản Uyển Nhu, không cho nàng tiếp tục biểu diễn ca múa, nhưng nghĩ đến lời nói của con gái đêm đó, ông không đành phá hủy ước mộng của con gái.

- Hy vọng tiểu tử này có thể có biện pháp, thế nào trước cũng phải bảo Uyển Nhu ăn cơm mới được!

Định Bắc Hầu lẩm bẩm một mình, nhìn thoáng qua trong phòng rồi ngồi xuống ghế.

Trong phòng, Mạt Hồng Tiêm đang khen ngợi Giang Tinh Thần làm sủi cảo ăn rất ngon với Uyển Nhu.

- Uyển Nhu một hồi bảo tiểu đệ đệ làm cho muội một bữa nếm thử mùi vị đó quả thực ngon tuyệt, tối hôm qua ta ăn tới hai củ tỏi đấy...

Giang Tinh Thần ở một bên nghe được khóe mắt thẳng.

- Hương vị sủi cảo ngon, có liên quan gì với tỷ ăn hai củ tỏi chứ. Còn có, lúc tỷ dỗ Uyển Nhu tỷ, lại gọi ta là tiểu đệ đệ...

Uyển Nhu nghe vậy bật cười, đánh nhẹ Mạt Hồng Tiêm một cái, nói:

- Muội không sao, tỷ không cần lo lắng... chỉ là còn chưa đói thôi! Đợi đói bụng dĩ nhiên là ăn cơm!

- Muội vẫn chưa đói ư, Hầu gia nói sáng sớm muội ăn có chút xíu, cho tới bây giờ cũng không có ăn thêm thứ gì đâu!

Mạt Hồng Tiêm nói có chút tức giận.

Lúc này, Giang Tinh Thần ở bên cạnh lên tiếng:

- Uyển Nhu tỷ là trong lòng có chuyện đè nặng, cho nên không muốn ăn thứ gì! Một khi chuyện trong lòng buông lỏng, lập tức sẽ cảm giác đói bụng ngay!

- Hả? Mạt Hồng Tiêm nhíu nhíu mày, hỏi: - Uyển Nhu! Hay là vì chuyện tập luyện ca múa?

- Dạ!

Uyển Nhu khẽ gật gật đầu, tâm tình xuống rất thấp.

- Luôn cảm giác không hài lòng, hiện tại hiệu quả diễn tập, căn bản không thể thu được tư cách biểu diễn ca múa tân niên!

Mạt Hồng Tiêm nghe nói liền rầu rĩ, đưa mắt nhìn về phía Giang Tinh Thần nhờ giúp đỡ. Đối với những thứ ca múa này, nàng đúng là một chữ cũng không biết.

Giang Tinh Thần trầm tư một lát, sắp xếp một chút ngôn từ nhỏ giọng hỏi:

- Uyển Nhu tỷ! Tại sao tất cả ca vũ đoàn đều không có nam nhân vậy?

- Hả?

Uyển Nhu nhướn đuôi lông mày, quay mặt nhìn Giang Tinh Thần, kinh ngạc nói:

- Biểu hiện ca múa chủ yếu chính là cảm giác về cái đẹp, nam nhân múa may, đệ cảm thấy sẽ có mỹ cảm sao?

- Uyển Nhu tỷ, nếu như chỉ dừng lại ở một phương diện mỹ cảm này, thì làm sao phát triển ca vũ nhạc lên cao được! Giang Tinh Thần cười cười nói.

- Nói ý gì? Nói về chuyện ca múa, lập tức Uyển Nhu đầy hưng phấn hỏi tới.

- Một lão ông tóc bạc trắng xoá, thân nhiễm bệnh nặng, nhưng vì sống nương tựa vào con cháu, phải mỗi ngày làm lao động kiếm tiền, thẳng đến khi mệt mỏi chết đi. Một nam nhân xấu xí, ở trong sa mạc, để lại một ngụm nước cuối cùng cho cô gái trong lòng mình ngưỡng mộ. Binh sĩ của đế quốc chúng ta, vì quốc gia chém giết ở tiền tuyến, cuối cùng rất có khả năng tàn tật hay bỏ mạng. Những tình huống này cùng so sánh với ca vũ nhạc biểu hiện mỹ cảm bình thường... theo Uyển Nhu tỷ cảm thấy phương diện nào có thể để cho người ta đồng cảm!

Uyển Nhu dường như bị sét đánh trúng, thân mình run lên, trong nháy mắt ánh mắt tỏa sáng, lẩm bẩm nói: - Ngươi nói là tâm tình của mỗi người...

Giang Tinh Thần nói tiếp:

- Theo đuổi sự vật tốt đẹp là bản năng của con người! Nhưng cảm xúc của tâm linh lại có thể để cho người ta khắc ghi sâu sắc hơn. Mỗi người trong quá trình trưởng thành, đều đã trải qua rất nhiều chuyện khó mà quên được, nào là ngây thơ, nhiệt huyết, phóng đãng, sung sướng, bi ai... Nếu như ca vũ nhạc có thể xúc động tới tâm tình của họ...

- Tạ hiểu rồi! Uyển Nhu vỗ mạnh tay ghế, hai mắt lóe sáng, trên mặt đầy vẻ tươi cười.

Giang Tinh Thần nói còn chưa hết lời, thấy bộ dáng Uyển Nhu như thế, không khỏi sửng sốt. Hắn vốn hiểu biết rất ít về âm nhạc, một đoạn câu nói cao thâm khó lường vừa rồi kia, ngay chính hắn đều cảm thấy mơ hồ như giữa mây mù dày đặc, là ý ba phải cái nào cũng được... không ngờ chính là như vậy, Uyển Nhu lại hiểu rõ.

“Một điểm tức thông! Uyển Nhu tỷ quả thực chính là thiên tài âm nhạc!” Giang Tinh Thần gật gật đầu, trong lòng có phán định như thế.

Mạt Hồng Tiêm thì lại gương mặt mờ mịt, hỏi: - Uyển Nhu muội hiểu rõ cái gì? Vừa rồi Giang Tinh Thần nói, nàng hoàn toàn mù tịt.

Uyển Nhu cười khúc khích, nói:

- Hiện tại muội mới phát hiện, tiểu đệ đệ mới thật sự là thiên tài ca vũ nhạc! Cùng với chính mình khổ sở suy nghĩ như vậy, còn không bằng để hắn giúp muội!

- Ai da!

Giang Tinh Thần lảo đảo một cái, suýt ngã quỵ trên đất, trong lòng kêu rên: “Uyển Nhu tỷ ơi, đây là tỷ nói hiểu rõ sao... ”

Giang Tinh Thần có cảm giác như tự mua dây buộc mình, nhưng bây giờ muốn từ chối cũng khó. Vừa rồi nói với bộ dáng cao nhân quá mức kia, quả thực dụ hoặc người. Kết quả chính là nếu mình cự tuyệt, hắn thật lo lắng Mạt Hồng Tiêm, bà tám bạo lực này sẽ giết chết mình.

Uyển Nhu cao hứng liền ăn cơm, hơn nữa ăn chính là sủi cảo của Giang Tinh Thần gói, còn liên tiếp ăn hai tép tỏi. Giang Tinh Thần nhìn thấy giựt nảy cả mình, thầm nghĩ. “Không phải người một nhà, không vào một cửa!”

Hầu gia cũng đầy cao hứng, vừa gắp vào mồm nhai nuốt ngồm ngoàm, vừa kêu la không đủ, bảo Giang Tinh Thần mau mau gói tiếp.

Mạt Hồng Tiêm cũng cao hứng, hai tay cầm đũa gắp lia lịa. Giang Tinh Thần nhìn xem mà thăng mắt.

Duy nhất buồn bực chỉ có Giang Tinh Thần, chẳng những nhận lấy nhiệm vụ khổ sở suy nghĩ thay cho Uyển nhu, còn phải làm sủi cảo hầu hạ ba tên hám ăn...

Bận rộn làm đến đêm khuya, Giang Tinh Thần mới gương mặt buồn bực về đến nhà.

Nhưng ngay khi bước vào cửa, Giang Tinh Thần đã ngửi được mùi thơm bánh hành chiên nồng nặc, nhất thời trong lòng dâng lên ấm áp, buồn bực vừa rồi cũng đều tạm thời vứt qua một bên...

- - - oOo- - -











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch