Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 74: Con thỏ lớn - Minh Tri Trận

Chương 74: Con thỏ lớn - Minh Tri Trận



Đêm đã rất trễ, nhưng nhà bếp cùng phòng chính đều sáng đèn, Mị Nhi ngáp dài, ngồi cạnh lò lửa, chú ý lửa trong lò. Nhiệt độ nồi sắt không cao, bánh hành chiên vẫn luôn giữ nóng. Đùng... Một tiếng sấm, tiểu nha đầu xoa bụng nhỏ, mắt nhìn chằm chằm bánh hành chiên trong nồi, mím môi, nuốt ngụm nước miếng, nhỏ giọng lầm bầm: - Đã trễ vậy rồi, sao ca ca còn chưa về! Hừ! Lại gạt người ta, đã nói là không lâu sẽ về mà! Vừa dứt lời, cơn gió lạnh thổi tới, tiểu nha đầu liền rùng mình, vội quay đầu lại, liền thấy cửa mở ra, Giang Tinh Thần đang đi vào - Xin lỗi Mị Nhi, ca ca cũng không ngờ lại kéo dài lâu như thế! Không chờ tiểu cô nương lên tiếng, Giang Tinh Thần đã nói trước. Tình cảnh trước mắt làm hắn vừa cảm động, lại có chút đau lòng. Đi vào sân liền ngửi được mùi bánh chiên, hắn liền đoán được tiểu nha đầu đang làm gì, không cần hỏi, khẳng định Mị Nhi vẫn chưa ăn, chờ mình trở về - Ca ca mau rửa tay, chuẩn bị ăn thôi, bánh vẫn luôn giữ nóng nè! Mị Nhi dẫu môi, nhưng lại mỉm cười, cũng không hỏi sao ca ca về trễ, chỉ giục hắn mau đi ăn - Đã trễ như vậy, sao còn chưa tự ăn? Giang Tinh Thần cũng không rửa tay, mà đi lên nhẹ nhàng vịn vai Mị Nhi - Chỉ là muốn chờ ca ca trở về cùng ăn chung! Mị Nhi chớp mắt, nói rất tự nhiên - Ừm! Giang Tinh Thần gật đầu, quay người đi ra ngoài rửa tay, Mị Nhi một câu như lẽ đương nhiên, lại làm hắn cực kỳ xúc động, càng có cảm giác về nhà. Bánh hành chiên, cháo gạo, ăn thật ngon lành. Tuy rằng Giang Tinh Thần đã ăn ở phủ Định Bắc Hầu, nhưng nhìn tiểu cô nương cắn miếng lớn, ăn mồm miệng đầy dầu, rất là ngon lành, cũng lại thèm nữa, ăn ngấu nghiến. Rầm!

Cửa nhà bếp bị đẩy ra, Nhị ca chạy vào như gió, cả đêm chú ý Mị Nhi, hắn đã ngửi mùi bánh hành chiên, chảy nước miếng cả đêm. Nếu không phải có ám ảnh với tiểu nha đầu, chỉ sợ hắn đã không nhịn được, bây giờ Giang Tinh Thần trở về, cuối cùng hắn không cần nhịn nữa. Tổng cộng cái bánh, một mình Nhị ca ăn 3 cái lại uống hai chén cháo lớn, thế mới thỏa mãn cáo từ đi ra. Dọn xong chén đũa, Giang Tinh Thần đi đốt giường sưởi, tiểu nha đầu làm nước tắm, mãi đến tối khuya, hai người mới nằm xuống giường. Mị Nhi co trong chăn, ôm búp bê, bên dưới là giường sưởi ấm áp, nghĩ tới những chuyện vui vẻ buổi chiều, làm sao cũng không ngủ được - Ca ca! Tương lai trở về lãnh địa, huynh chuẩn bị làm gì? Tiểu nha đầu xích người, dán bên cạnh Giang Tinh Thần - Đương nhiên là phát triển lên! Lãnh địa của chúng ta, tương lai so với Hồng Nguyên Thành, không, phải phồn hoa hơn cả đế đô. Dân chúng trong lãnh địa không lo ăn, không lo mặc, ở trong nhà cao tầng, ra ngoài đi xe không cần ngựa kéo, mỗi ngày đều có thể xem biểu diễn hay hơn cả ca múa... Lãnh địa của chúng ta, tương lai phải trở thành lãnh địa đệ nhất thiên hạ. Đế quốc, thậm chí người bên ngoài đế quốc cũng muốn dọn đến chỗ chúng ta. Đến khi đó Mị Nhi sẽ phụ trách quản lý nhân viên, chướng mắt ai, nhất loạt không cho vào... Giang Tinh Thần vốn muốn dỗ tiểu cô nương, nhưng không biết sao, nói một hồi, nhưng liền nhớ lại quê hương, bê tông cốt sắt thành rừng rậm, không nhịn được liền nói ra - Cái gì là nhà cao tầng, thật sự có xe không cần ngựa kéo sao, làm gì có biểu diễn hay hơn ca múa. Ca ca lại lừa người ta… Mị Nhi miệng nói thế, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, cảm giác được ca ca dỗ dành như thế, bao nhiêu cũng không đủ - Ha ha! Chỉ có muội thông minh, mau ngủ đi! - Ừm... Mấy ngày sau, Giang Tinh Thần gần như không ra khỏi nhà, mỗi ngày đều suy tư làm sao giúp Uyển Nhu. Cổ nhạc thì hắn có nghe qua, cái gì Xuân giang hoa nguyệt dạ, cái gì Ngư chu xướng vần, nhưng mà không có đàn tranh, có cũng không biết gảy. Ca khúc quen thuộc thì hắn biết không ít, nhưng mà vũ điệu thì sao, làm sao thông qua vũ điệu mà biểu hiện ra. Nhạc giao hưởng, Beethoven, Chopin, hay thôi đi... Trong đầu mới hiện ra Minh Tri Trận có tác dụng gì không... Liên tụcngày, Giang Tinh Thần cuối cùng hưởng thụ được cảm giác tâm lực mỏi mệt quá độ như Uyển Nhu. Ngồi sụp trong sân, vừa dùng khúc cây vẽ vòng tròn, vừa vò đầu bứt tóc, nhưng vẫn cứ không nghĩ ra. Hiện tại hắn có thể nghĩ ra duy nhất, chính là để cho đàn ông lên biểu diễn. Mị Nhi cũng biết tình hình của ca ca lúc này,ngày qua cũng không quấn lấy hắn đi chơi, cũng một mình im lặng ngồi trong phòng. Hoặc là chơi búp bê, hay là chơi cờ năm quân, hay là lấy tập tranh ảnh động siêu nhân lật xem đi xem lại... Đến tối, chỉ cònngày nữa là đến kỳ hạn 7 ngày ước định với 7 đại quân đoàn trưởng, Giang Tinh Thần mới đẩy được Uyển Nhu tới thúc giục, Tôn Tam Cường đã vội vàng tìm tới cửa - Huynh đệ, mau đi theo tôi, không thì sẽ không kịp nữa! Tôn Tam Cường nói nói, đi lên túm tay Giang Tinh Thần liền kéo ra ngoài - Sặc! Giang Tinh Thần buồn bực không thôi, dùng sức giày ra, hỏi: - Cái gì không kịp, huynh nói cho rõ, tối rồi tôi không thể bỏ lại muội muội một mình trong nhà. Tôn Tam Cường nghe vậy dùng sức vỗ trán, nói nhanh: - Thuộc hạ của tôi truyền tin về, ngoài cửa thành bắc, có một đội lính đánh thuê đang bán yêu thú mới săn, bây giờ còn chưa có mấy người biết, đến trễ sẽ bị người ta mua mất. Đúng rồi, mang tiền theo, chính vì tôi không đủ tiền mới tới gọi huynh! - Yêu thú! Ánh mắt Giang Tinh Thần liền sáng ngời, hứa ca múa với Uyển Nhu vẫn chưa có sáng kiến, hắn đã tính, không chừng trận pháp thứ 3 có thể có tác dụng gì, hiện tại đang cần thứ chứa Nguyên Khí, nếu không phải thuốc không được ăn bậy, hắn cũng muốn nếm thử thuốc của Mị Nhi! Được!

Giang Tinh Thần gật đầu, vừa muốn đi, lại quay đầu nhìn qua nhà - Không sao! Tôi gọi Tiền Phong canh ở đây! Tôn Tam Cường lại nói, kéo hắn mau đi ra cửa.... Hai người đến thành bắc, mới tới cửa thành, chỉ thấy mấy cây đuốc soi sáng một vùng nhỏ, mấy chiếc xe ngựa đậu bên đường, mấy người quần áo hoa lệ đứng ven đường, ở giữa là - người đàn ông bị thương, trước mặt bày một đống đồ - 1 ngàn hoàng tinh tệ, sao ngươi không đi ăn cướp! Coi như con Liêu Thỏ này không nhỏ, cũng không đáng giá này. ngàn hoàng tinh tệ, bán hay không? - Không hiểu thì đừng có mà nói bậy, Liêu Thỏ là yêu thú cấp ba, lực công kích ngang với cao thủ Nội Khí tầng ba, chất lượng Nguyên Khí luyện hóa chứa trong thịt cũng rất cao. Nếu ngươi không mua nổi, vậy đừng cản đường, ngàn hoàng tinh tệ, ta mua! – Ta không hiểu, Nguyên Khí trong Liêu Thỏ có cao cỡ nào, ngươi ăn được sao, ngươi biết làm không? Đầu bếp có tay nghề này, khắp Hồng Nguyên Thành cũng không tìm thấy. – Ta cứ ăn sống, liên quan gì tới ngươi! - Ta ra 7 ngàn, hai tên lộn xộn các ngươi đi chỗ khác! - Ta tới trước. 75 ngàn ta mua. Giang Tinh Thần nghe mấy người tranh cãi, không khỏi nhíu mày: - Liêu Thỏ này mắc vậy sao, đã ngang 1 căn nhà rồi! Tôn Tam Cường nói: - Yêu thú như thế, chỉ có may mới gặp được, đặc biệt đối với võ giả cảnh giới Nội Khí mà nói, không chừng có thể tăng lên một tầng tu vi... Nhưng mà 1 ngàn hoàng tinh tệ, đúng là mắc chút, tôi cũng không có nhiều như thế, bởi vậy mới tìm tới huynh! "Xem ra, Liêu Thỏ này cấp bậc cao hơn Tuyết Trĩ đã ăn lần trước! Hẳn là có tác dụng với Minh Tri Trận!" Giang Tinh Thần đi lên trước, nhìn thấy con Liêu Thỏ dưới đất. Bề ngoài giống thỏ, nhưng kích thước lớn dọa người, to như cừu non, nhìn khoảng chừng hơn cân. Cái này còn không phải dọa người nhất, hắn nhìn thấy trong ba cánh môi của nó mọc rarăng nanh dài sắc bén, nhìn rất dữ tợn. Lúc này, nam nhân bày quầy đột nhiên lên tiếng - Nếu các ngươi không mua thì mau tránh ra, 1 ngàn hoàng tinh tệ, thiếu một đồng cũng không bán! Một câu này, mấy tên quý tộc liền không còn âm thanh, dù trong lòng tức giận, nhưng cũng hiểu được, đoàn lính đánh thuê có thể săn được Liêu Thỏ thì nhất định không đơn giản - 1 ngàn hoàng tinh tệ, ta mua! Lúc này Giang Tinh Thần đi tới, đưa ra tín phiếu ngân hàng đế quốc. Người kia cầm lấy tín phiếu, xem xét cẩn thận, gật đầu nhét vào lòng, nói: - Được rồi, ngươi đem Liêu Thỏ đi! Giang Tinh Thần kỳ quái liếc mấy người, hoàn thành một mối mua bán lớn như vậy, mấy người này lại không có dao động tâm tình gì. "Mặc kệ bọn họ làm gì, mau đem về nấu, xem thử có tác dụng với Minh Tri Trận hay không!" Trong đầu xẹt qua ý nghĩ, Giang Tinh Thần cũng không để ý, cầm túi chứa Liêu Thỏ, cùng Tôn Tam Cường nhanh chân rời đi - Nhóc con vừa này là nhà ai, vừa ra tay là 1 ngàn hoàng tinh tệ, lão tam Tôn gia sắp thành người hầu rồi! Mấy quý tộc tranh cài khi này sững sờ nhìn bóng lưng Giang Tinh Thần, âm thầm khó hiểu. Dù bị người ta cướp đi Liêu Thỏ, trong lòng họ khó chịu, nhưng không ai là người mù, không nhìn thấy lão tam Tôn gia cũng theo sau lưng người ta, tối thiểu cũng là lớn như Mạc gia, Triệu gia, bọn họ không chọc nổi. Lúc này, mấy lính đánh thuê bán Liêu Thỏ cũng dọn dẹp rời đi, mấy quý tộc này nhìn nhau, trong mũi hừ lạnh, chia ra bước đi... Giang Tinh Thần ôm tâm tình hưng phấn, một đường về nhà, gọi Mị Nhi một tiếng, liền trực tiếp vào bếp. Sau đó lấy ra một cây dao nhỏ, xoay vài vòng trong ngón tay, liền ấn xuống. Tôn Tam Cường trợn mắt há mồm nhìn Giang Tinh Thần, thầm nghĩ: "Hắn thật không có võ công sao?" Lần đầu hắn nhìn thấy Giang Tinh Thần chơi dao, chi thấy một mảnh ánh sáng không ngừng lóe lên, chói đến hoa cả mắt. Lột da, róc xương, băm thịt, bao sủi cảo. Thịt yêu thú chứa đựng Nguyên Khí, hắn lại không thể xử lý Liêu Thỏ giống như làm gà ăn mày, chỉ có thể nghĩ ra cách này, thử xem bọc bột mì bên ngoài có thế nào ngăn cản Nguyên Khí trong thịt chạy mất. Nấu nước sôi, bỏ sủi cảo vào nồi, Giang Tinh Thần nhìn chăm chăm mặt nước, nhẹ nhàng kéo ông bể. Hắn nhất định phải không chế tốt độ lửa, sủi cảo vừa chín, lập tức vớt ra. Tôn Tam Cường ở một bên đã sớm bị mùi thơm đến không chịu nổi, nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào nồi. Hôm nay vội vàng tìm Giang Tinh Thần đi mua yêu thú, cũng là vì hắn biết, khắp Hồng Nguyên Thành cũng chỉ có Giang Tinh Thần mới làm được. Một lát sau, sủi cảo ra nồi, Mị Nhi đã sớm chuẩn bị xong, chén, dấm, tỏi... Căn bản không để ý còn nóng, Tôn Tam Cường gắp một cái sủi cảo ném vào miệng. Vừa nhai, vừa hít hà, còn hô: - Ngon, quá ngon! Giang Tinh Thần ăn xong một cái sủi cảo, liền biết mình thành công, nắm chắc độ lửa, Nguyên Khí trong thịt vẫn không chảy mất. Sau đó, hắn vừa ăn, vừa vận chuyển cách hít thở, luồng hơi ấm chạy vào đầu, Minh Tri Trận mơ hồ dần rõ ràng lên












trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch