Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 8: Nguyên Tuyền, khu chợ (2)

Chương 8: Nguyên Tuyền, khu chợ (2)



Mặt trời về tây, trên đường lớn, ở ngoài cửa một tiệm may, Mị Nhi mặt nhỏ đen lại, phồng má hỏi Giang Tinh Thần:

- Đây là cách mà ca ca nói?

- Phương pháp này thế nào? Muội muội mặc đồ vải bố, ca ca đương nhiên không thể mặc tơ lụa được!

Lúc này Giang Tinh Thần đã đổi quần áo, một thân áo dài vải bố bình dân chân cũng đổi giày gai.

Mị Nhi nghe vậy sững sờ, trong lòng ấm áp, không nhịn được mỉm cười, cũng không nói được lời chất vấn nữa.

- Tiểu nha đầu, giờ không cần phải lo chỗ ở nữa rồi chứ!

Giang Tinh Thần cười đắc ý.

Bộ dáng của Giang Tinh Thần lập tức dẫn ra bất mãn trong lòng Mị Nhi, chợt thu lại tươi cười, toát ra vẻ mặt đau lòng nói:

- Bộ quần áo đó là 3 năm trước lúc thúc thúc sắp đi đã đặt làm cho huynh, sử dụng tơ lụa tốt nhất, 1 thước là 1 hoàng tinh tệ, tức là 1 đồng tiền đó! Khi đó làm bộ quần áo này đã dùngthước tơ lụa! Giờ huynh hay rồi, ngay cả áo lót vải bông, cùng giày da thú, tổng cộng mới bán có hoàng tinh tệ...

- Hả!

Giang Tinh Thần nhất thời ngẩn ra, mím môi thì thầm:

- Không phải là quần áo cũ sao, ban đầu người ta ra giá có 4 hoàng tinh tệ thôi!

- Cái gì cũ, bộ quần áo này mãi đến khi chúng ta đến Hồng Nguyên Thành mới mặc lần đầu, giặt sạch, ủi thẳng, lại chỉnh một chút là có thể bán như mới! Vừa rồi muội muốn nói, không phải là huynh ngăn cản muội! Chẳng lẽ huynh không thấy chủ tiệm cười gian cỡ nào, lúc đó muội đã muốn đạp vào mặt hắn...

Mị Nhi hổn hển nói.

- Vậy sao!

Giang Tinh Thần cười lúng túng, nói:

- Không phải người ta còn cho một bộ áo gai hay sao?

Ngoài mặt cười, trong lòng hắn lại đang rên xiết:

"Ta nào biết tơ lụa có giá như vậy! Còn đắt hơn cả thời đại ta sống nữa!"

Trước đó hắn cũng tính toán quy đổi, 1 bánh bột mì đen 1 đồng tiền, dựa theo giá bánh nướng ở nước mình, 1 đồng tiền ước chừng khoảng xu. 1 hoàng tinh tệ là 1 đồng tiền, vậy là tệ. Hắn cảm thấy sinh hoạt ở xã hội lạc hậu này, một bộ đồ bán được 3 tệ là được rồi, ai mà ngờ giá tơ lụa đắt như thế, 1 thước tới tệ.

- Một bộ đồ vải bố đáng bao nhiêu chứ, 1 đồng là quá lắm rồi!

Mị Nhi vẫn còn chưa nguôi giận, căm hận trừng hắn, buột miệng:

- Nam nhân phá sản!

- Khụ khụ!

Giang Tinh Thần lảo đảo, ho khan một hồi, mặt mày mếu máo.

- Được rồi! Chúng ta đi tìm nhà thôi!

Mị Nhi bước lên, vỗ mấy cái vào lưng Giang Tinh Thần, tuy rằng trong lòng vẫn khó chịu, nhưng ván đã đóng thuyền, nghĩ nhiều cũng vô ích.

Giang Tinh Thần mới thở lại được, ngồi dậy nói:

- Tìm nhà không vội, chúng ta đi mua cho muội đôi giày mới... Hả!

Vừa nói được một nửa, sắc mặt Giang Tinh Thần chợt biến đổi.

- Giờ này mới đầu tháng 11, ban ngày không lạnh lắm, không cần phải... Ca ca, sao vậy?

Mị Nhi phát hiện sắc mặt Giang Tinh Thần âm trầm, trong lòng chợt co rụt lại.

- Chúng ta đi mau, bên kia có mấy người cứ luôn nhìn chúng ta!

Giang Tinh Thần túm lấy Mị Nhi, nhanh chân đi ngược hướng tới khu bình dân.

Dù biết đây là xã hội trật tự, hơn nửa ngày qua vẫn bình yên, nhưng Giang Tinh Thần vẫn có một tia cảnh giác với hoàn cảnh mới, thường xuyên chú ý xung quanh. Bởi vì hắn biết, dù cho trước khi xuyên qua mình sống trong xã hội được gọi là mọi người ngang hàng cũng vẫn có tồn tại bóng tối, huống gì mình chỉ nhìn thấy một góc xã hội.

Khi hắn nhìn thấy xung quanh có mấy người đàn ông luôn liếc về bên này, liền ý thức được, hai người một thân quần áo cũ đứng trước cửa tiệm may, thật là quá nổi bật.

- A!

Mị Nhi khẽ hô lên, thần sắc toát ra hoảng loạn, bước nhanh theo Giang Tinh Thần.

Làm Giang Tinh Thần may mắn, là đối phương có chút chần chờ, cuối cùng cũng không đuổi theo, chỉ là khó hiểu chú ý một lát liền bỏ ra, qua rõ hắn đi ngược hướng tới khu bình dân là lựa chọn chính xác.

Rời khu chợ hồi lâu, Giang Tinh Thần mới thở phào, dừng lại.

- Mấy người kia rất xấu, bình dân làm việc trong khu chợ, mỗi ngày kiếm được tiền đều bị bọn họ lấy một nửa, ngay cả Hoàng đại thúc đưa than củi đến dây, bọn họ cũng muốn thu tiền nữa!

Mị Nhi thở hồng hộc nói.

- Ồ? Muội cũng tới đây tìm việc làm sao?

Giang Tinh Thần hỏi.

- Muội... muội nhỏ quá, không ai cần muội!

Mị Nhi ngập ngừng nói, thần sắc trong mắt tối lại.

- Sau này không cần đi tìm việc làm, ca ca sẽ giải quyết tất cả!

Giang Tinh Thần an ủi, vỗ đầu tiểu nha đầu, nói:

- Được rồi, chúng ta đi tìm nhà ở thôi!

- A!

Mị Nhi bỗng ngẩng đầu, kéo Giang Tinh Thần bước đi:

- Trở về khu bình dân còn phải đánh một vòng lớn nữa, không kịp rồi!

- Tiểu nha đầu gấp cái gì, buổi sáng không phải chúng ta đã tìm không ít rồi sao, trong đó có một sân riêng...

- Ca ca nói cái gì, huynh muốn thuê sân riêng đó, chỗ đó tới đồng một ngày...

Mị Nhi trợn tròn mắt, phát ra tiếng hét như cá heo kêu.

- Kinh ngạc như vậy làm gì, nói là huynh an bài mà! Tối nay cho muội ngủ giường lớn ấm áp... Đi thôi!

- Không được! Mắc quá, hôm qua ca ca đã nói đều nghe theo muội, lại nói dối nữa sao?

- Nghe lời muội sẽ không có chỗ mà ngủ!

- Cái gì không có chỗ ngủ! Nghe lời huynh thì tốt lắm sao, phá sản!

- Còn nói huynh phá sản là sẽ trở mặt đó...

Trong ồn ào, hai người nhan chân bước đi, hai cái bóng cao thấp càng kéo càng dài dưới ánh trời chiều...











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch