Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 87: Mở rộng (1)

Chương 87: Mở rộng (1)



Việc lấy lại lãnh địa rất thuận lợi, Học Viện Đế Quốc cùng Quân bộ hai phần cống hiến bày ở đó, Ngành quản lý quý tộc hết sức thống khoái.

Nếu như Định Bắc Hầu thu hồi lãnh địa đã trả ngược về, sẽ bị cho là gây khó khăn đối với ngành quản lý. Bây giờ là người ta có công lớn, tự mình muốn, bọn họ dĩ nhiên sẽ cho rằng chỉ là Giang Tinh Thần nhớ quê nhà.

Cầm trong tay khế ước của lãnh địa, Giang Tinh Thần hết sức vui mừng, không chỉ bởi vì đã hoàn thành lời hứa đối với tiểu nha đầu, càng bởi vì tương lai phát triển, ở lãnh địa của mình, hết thảy đều là mình định đoạt, hắn có thể hoàn toàn buông tay chân ra làm. Nhưng mà, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại. Lãnh địa phát triển hay không là thứ yếu, bây giờ quan trọng nhất chính là bệnh của tiểu cô nương, thuốc thì may mà nói, hắn có thể mua nhiều một chút mang về, nhưng thầy thuốc thì sao, chẳng may tiểu cô nương bệnh tình phát tác... Cũng không thể yêu cầu cha của Triệu Đan Thanh cùng theo mình trở về.

“Đi đâu để tìm một thầy thuốc có tài nghệ cao chứ. Hay là trước khoan về... Không được a, tiểu nha đầu đã trông mong rất lâu rồi!”

Giang Tinh Thần cũng không khỏi buồn rầu.

Rất lâu sau, Giang Tinh Thần mới đưa ra quyết định: “Tuyển người! Giá cao tuyển người, lãnh địa phát triển có thể chậm một chút, nhưng sức khỏe của tiểu nha đầu nhất định phải bảo đảm. ”

Sau khi về đến nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mị Nhi cười tươi như hoa, cầm khế ước một mực không buông tay, miệng nói không ngừng:

- Ca ca! Lãnh địa của chúng ta nhỏ, thì không cần thuê người làm, muội có thể giúp ca... Đúng rồi, 1 tư binh cũng có thể không cần, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền đây, với lại chúng ta cũng không có nhiều lương thực như vậy... Còn nữa, nhà cửa của thôn dân phải giúp họ tu sửa một chút…

- Hả?

Giang Tinh Thần kinh ngạc nói:

- Còn có thể có tư binh?

- Đúng vậy! Đây là đặc quyền của lãnh chúa, ca ca không biết sao... A! Muội quên mất, trước kia trong nhà không giàu có, thúc thúc cả người làm cũng không tìm, cũng không có tư binh! Lúc đó ca ca cả ngày tu luyện, tất nhiên không rõ lắm những chuyện này!

Tiểu nha đầu le lưỡi một cái. “Tư binh tốt quá, nhất thiết phải có!”

Giang Tinh Thần thầm nghĩ trong lòng. Thần tại Dị giới, hắn vốn phải cẩn thận hơn, Đường Sơ Tuyết và Định Bắc Hầu nghĩ tới, hắn làm sao có thể nghĩ không ra.

Tiểu nha đầu vui mừng giống như lên dây cót, lôi kéo Giang Tinh Thần nói chuyện đến rất muộn, sau đó sôi nổi nhảy nhót đi làm cơm, nói gì cũng không đồng ý để ca ca phải động tay.

Khi màn đêm buông xuống, Giang Tinh Thần mới tìm đến người của quân đội và Học Viện Đế Quốc, đem theo 1 mặt trống to. Ban ngày hắn hẳn không dám làm như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy, hắn cũng đừng nghĩ có 4 ngày yên ổn, bây giờ không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm muốn hắn diễn lại một lần đây.

Bảy vị quân đoàn trưởng sau khi y sư học tập xong liền dẫn người đi về, bọn họ đã ở lại Hồng Nguyên Thành rất lâu rồi, không thể thời gian dài không trở về nơi trú quân, cho nên chỉ để quan quân nhu ở lại đây.

Khiến Giang Tinh Thần tiếc nuối là, không có tìm được yêu thú. Dù sao sâu trong dãy núi Phiêu Miểu quá nguy hiểm, đoàn lính đánh thuế dám đi không nhiều, vả lại cho dù có săn giết được yêu thú, bình thường cũng đều đem đến Đế đô rao bán, lần trước gặp trường hợp bán Lão Thỏ, có thể nói là rất hiếm có.

- Hết thảy đều đã làm xong, từ Học Viện Đế Quốc thu được 3 ngàn hoàng tinh tế, Giang Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm:

- Cuối cùng cũng thoải mái rồi!

Mấy ngày liên tiếp mệt nhọc kéo tới, lập tức hắn liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng, Mị Nhi lại kích động đến không ngủ được, những ngày qua một chuyện rồi lại một chuyện vui mừng kéo đến, cứ như sóng biển đánh vào cả người nàng, cho tới hôm nay lấy lại khế ước, tâm tình của nàng càng thêm vui mừng đến đỉnh điểm, liền muốn kề cận nói chuyện với ca ca.

Kết quả, Giang Tinh Thần vừa đang muốn thiếp đi, liền cảm thấy một luồng gió lạnh thổi vào lỗ tai, tiếp theo chính là tiểu nha đầu không ngừng thì thầm!

Giang Tinh Thần quá buồn ngủ, đầu còn có tâm tư để nghe Mị Nhi nói cái gì, cậu có cầu không đáp lời, không bao lâu lại muốn ngủ thiếp đi. Nhưng tiểu nha đầu cứ không để hắn ngủ, lại thổi hơi vào lỗ tai hắn.

Mấy lần liên tục như vậy, Giang Tinh Thần hết cả buồn ngủ, trong lòng kêu rên:

“Quá nửa đêm, tại sao lại điên điên vậy chứ!”

Chật vật không chịu nổi nữa, Giang Tinh Thần đứng dậy một tay bế Mị Nhi đặt lên đùi, giơ tay vỗ liền mấy cái vào cái mông nhỏ của nàng.

Lần này rốt cuộc yên tĩnh, tiểu nha đầu cũng không dám trêu chọc ca ca nữa, trùm chăn qua đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, nhưng khóe miệng lại có nụ cười hơi ngượng ngùng... Qua ngày sau, Giang Tinh Thần sớm tinh mơ liền rời khỏi nhà, lập tức phải trở về lãnh địa, rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị. Đầu tiên là tìm Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu, bảo họ giúp đỡ lan truyền tin tức, trả lương cao thuê y sư nổi danh. Sau đó còn phải tìm Triệu gia, làm hết sức để chuẩn bị nhiều nhất có thể tất cả các vị thuốc mà Mị Nhi cần. Cuối cùng, hắn đi tới Định Bắc Hầu phủ, nhờ Định Bắc Hầu giúp đỡ tìm hộ vệ.

Bất kể là Mạt Hồng Tiêm hay là Uyển Nhu đều hy vọng Giang Tinh Thần có thể ở lại Hồng Nguyên Thành, đưa ra món ăn mới, biểu diễn ca múa đều cần hắn. Đặc biệt là Uyển Nhu, dù sao tháng ba hai người còn phải đi Đế đô mà, thế nào cũng phải luyện tập nhiều hơn, phối hợp thêm nữa.

Giang Tinh Thần cười nói sau này sẽ trở về thường xuyên hơn, nhưng thái độ rời đi lại hết sức kiên quyết. Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu khổ sở khuyến mãi không có kết quả, cũng chỉ đành thôi.

Những ngày tháng kể tiếp, Giang Tinh Thần bắt đầu mua sắm một số vật tư, tiết trời mùa đông, một thôn trang xa xôi, nếu như không có đủ lương thực, than củi các thứ, làm sao sống nổi. Vật dụng trong nhà đã sớm bán sạch.

Trong lúc Giang Tinh Thần và Mị Nhi đang phung phí mua sắm, ảnh hưởng của cái trống cũng chính thức lan rộng Đế đô.

Bên trong Học Viện Đế Quốc của Đế đô, hơn mười người trung niên đang nhìn theo cái trống được gấp rút đưa tới từ Hồng Nguyên Thành.

- Đây chính là cái trống gì đó sao, giống như một cái thớt gỗ hư nát vậy, thứ đồ hư nát này mà một ngàn hoàng tinh tệ một cái, viện trưởng của Hồng Nguyên Thành các ngươi đầu óc bị heo ngồi hay sao? Các ngươi như vậy là lãng phí tài nguyên đế quốc, là phạm tội!

Một gã đàn ông đứng tuổi nét mặt cao ngạo to tiếng quát mắng tên giám khảo của Dự tuyển ca vũ ở Hồng Nguyên Thành vừa rồi, bộ dạng cứ như nếu ngươi không giải thích được nguyên do, ta tuyệt đối không bỏ qua.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch