Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 88: Mở rộng (2)

Chương 88: Mở rộng (2)



- Chính là, ta cũng không tin vật này có thể diễn tấu ra nhạc khúc gì êm tai! Các ngươi lại đưa ra đánh giá trước giờ chưa ai từng có, quả là hoang đường!

Một gã đàn ông khác cũng tiếp lời, giọng cực kỳ bất mãn.

- Không chỉ như thế, các ngươi lại còn cho cái Ca vũ đoàn Tử Kinh gì đó thỉnh cầu ghi công... Thật không biết làm sao mà viện trưởng lại cả tin lời mê hoặc của các ngươi, đáp ứng các ngươi!

- Đàn ông thì nên hết sức cho việc biên soạn, lên đài biểu diễn, suy nghĩ một chút ta cũng cảm thấy buồn cười…

- Hừ! Hôm nay nhạc khí cũng đến rồi, nếu không như những gì các ngươi nói, viện trưởng cũng không cách nào thông báo cho Ngành quản lý quý tộc…

- Cũng không thể nói như vậy, tài nghệ của Phân viện Hồng Nguyên Thành chúng ta đều biết rõ, bọn họ không thể ăn nói lung tung.

- Nhạc khí không nhất định phải bộ dáng dễ nhìn, có thể làm cho người ta thích mới là quan trọng nhất…

Mấy chục người rối rít tranh luận, có người bĩu môi xem thường, có người thì nói khẳng định! Nhưng nói tóm lại, người phản đối vẫn nhiều hơn..

Phía sau lưng đám người đó, một người trung niên khí sắc nho nhã lẳng lặng nhìn mọi người tranh luận, quay sang nói với một ông lão dung mạo hiền hòa đứng bên cạnh:

- Viện trưởng, vật này nhìn thế nào cũng không giống một nhạc khí tốt, sao ngài lại đồng ý thỉnh cầu của Hồng Nguyên Thành chứ! Nếu như vật này không có cách gì phát triển, đối với ngài sẽ có ảnh hưởng! Ông lão hiền hòa mỉm cười, nói:

- Không cần lo lắng, nếu ta không chắc chắn, cũng sẽ không dễ dàng tin vào đánh giá của Hồng Nguyên Thành!

- Dạ!

Gã đàn ông đứng tuổi mắt chợt lóe lên, vui vẻ nói: - Viện trưởng, ngài đây là…

- A a! Dự tuyển ca vũ tân xuân quan trọng như vậy, ta làm sao có thể yên tâm buông tay hoàn toàn... Màn diễn xuất kia của Hồng Nguyên Thành, ta đã nghe người báo cáo rồi, chính là dùng tốc ưng đưa tin!

Nói tới đây, vẻ mặt của lão cũng có chút kích động, nhẹ giọng nói:

- Thật muốn nhìn thấy tình hình miêu tả trong báo cáo!

- Thật như giám khảo của Hồng Nguyên Thành nói, chưa từng có ai?

Trung niên nho nhã cũng lộ ra thích thú mãnh liệt.

- Người nghe trước một chút rồi hãy nói!

Ông lão vẫn chưa trực tiếp trả lời, mà tay chỉ về phía trước, tại đó một tên giám khảo của Hồng Nguyên Thành đã cầm dùi trống lên, chuẩn bị diễn tấu.

Nhìn những sắc mặt khinh thường ở phía dưới, tên giám khảo này trong lòng cười thầm:

“Các ngươi không tin đúng không, vậy hãy để cho sự thật làm chứng!”.

Lúc này trong lòng hắn cũng rất uất ức, không chỉ bởi vì nhiều người như vậy chất vấn và châm chọc chê cười, còn bởi vì một món nhạc khí tốt không được người coi trọng!

Hít một hơi thật sâu, tên giám khảo giương cao hai cánh tay, dùi trống rơi xuống.

- Thùng thùng thùng thùng... thùng thùng thùng thùng... thùng thùng thùng thùng…

Hắn đánh chính là khúc nhạc dạo đầu Nam Nhi Đương Tự Cường của Giang Tinh Thần. Tuy hắn không thể nhớ kỹ cả đoạn ca khúc, nhưng kinh nghiệm âm nhạc nhiều năm trong người, đối với nắm bắt tiết tấu vẫn là cực kỳ chuẩn xác.

Tiếng trống vừa vang lên, cả đại sảnh đều chấn động, những học viên của Học Viện Đế Quốc đi qua bên ngoài đại sảnh đều giật nảy mình, còn tưởng rằng là động đất.

Ngay sau đó, những tiết tấu mãnh liệt liền thu hút thính giác của tất cả mọi người, khiến bọn họ không tự chủ được nhích lại gần.

Cùng lúc này trong đại sảnh, ngoài tiếng trống ra, mọi người sớm đã không có lời nói nào, trong lòng cùng lúc xuất hiện một tiếng nói chung:

“Tiết tấu thật là mạnh, lại khiến người ta khí huyết nhảy lên cao!”

Tên giám khảo chỉ có thể dựa vào ký ức để đánh, nhưng hắn lại không có hát, giọng hát của hắn còn không đạt tới sức xuyên thấu như của Giang Tinh Thần, sợ vẽ rắn thêm chân, trái lại sẽ làm ảnh hưởng tiết tấu của cái trống!

Theo nhịp trống mà tiếp tục, không ít người kiềm lòng không động cơ thể đứng lên, ngay cả những người ban nãy phản đối cũng vậy. Học viên ở phía ngoài thì ngay cả đầu óc đều lên xuống theo.

Tuy nhiên, tiếng trống cũng không kéo dài bao lâu, liền im bặt! Tất cả mọi người một hơi bị treo giữa không trung, đến mức đã nửa ngày mà còn chưa tỉnh lại được.

- Như thế nào? Phía sau nhất viện trưởng cười hỏi - Khụ khụ…

Người trung niên nho nhã liên tiếp ho khan, thật lâu mới thở dài một hơi, mặt lộ vẻ kinh ngạc nói:

- Tiết tấu không gì sánh kịp! Món nhạc khí này, thật tốt!

Lời hắn nói vừa dứt, giám khảo Hồng Nguyên Thành trước mặt lên tiếng:

- Dựa vào ký ức của ta, cũng chỉ có thể diễn dịch đến trình độ này! Nếu như cộng thêm biểu diễn của Giang Tinh Thần, và cả đoạn múa trống vô cùng kinh diễm của Tạ Uyển Nhu, bài nhạc khúc này tuyệt đối là chưa từng có ai!

Tất cả những giọng nói nghi ngờ cũng không còn nữa, sự thật đã chứng minh, đây quả thật là kiện nhạc khí tốt, bài nhạc khúc này... Trong nháy mắt, mọi người đều mong đợi đối với Biểu diễn ca vũ tân xuân.

- Thật muốn xem ngay lập tức, ca khúc hoàn chỉnh rốt cuộc sẽ đem đến cho người ta rung động như thế nào?

Gã đàn ông nho nhã lầm bầm. Viện trưởng bật cười ha ha, lớn tiếng nói:

- Lập tức dựa vào tiết tấu của tiếng trống, biên soạn ca vũ, có thể do nam nhân biểu diễn. Sau đó, đem kiện nhạc khí mới cùng phương pháp mới này phổ biến rộng rãi ra ngoài!

Viện trưởng lên tiếng, mọi người dĩ nhiên không dám trái lời, nhìn thấy những ánh mắt khinh thường ban nãy biến thành hâm mộ, tên giám khảo tức khắc ngẩng cao đầu cảm thấy thống khoái, toàn thân sảng khoái giống như lúc được mười mấy mỹ nữ xoa bóp ba tiếng vậy..

Phía ngoài đại sảnh, các học viên cũng đều truyền ra.

- Nhạc khí mới, được đánh giá là chưa từng có ai, tiết tấu quả là khiến người ta rung động đến nhiệt huyết dâng trào…

Trong phút chốc mọi người đưa ánh mắt nhắm vào Biểu diễn ca vũ tân xuân.

Mấy ngày sau đó, trong các điểm biểu diễn lớn ở Đế đô xuất hiện bóng dáng của trống to. Tiết tấu cực mạnh, âm thanh rung động lòng người, rất nhanh thu hút chú ý của mọi người, kiện nhạc khí trống to này, chính thức phổ biến rộng rãi ra!











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch